Phúc Âm Ga 20, 1-9
“Ông đã thấy và đã tin”
Khi hai môn đệ Chúa là ông Phê-rô và Gio-an nghe bà Ma-ri-a kể lại và chạy đến mộ, hai ông đã nhận ra những dấu vết cho thấy đã xảy ra chuyện gì bất thường. Các băng vải quấn xác người chết được vứt lại ở đó, còn tấm khăn che mặt người chết thì được cuốn lại và để riêng ra một chỗ. Tuy nhiên, điều quan trọng ở đây không phải là những gì các ông thấy trước mắt, mà là một thực tại siêu nhiên các ông sẽ khám phá được ở đằng sau những dấu vết ấy. Thánh sử Gio-an đã mô tả việc khám phá thực tại này bằng một câu thật ngắn gọn, nhưng cũng vô cùng sâu sắc và phong phú. Ngài viết: “Ông đã thấy và đã tin.”
Ông Gio-an đã di chuyển từ chỗ ông không biết và nghi ngờ đến chỗ ông hiểu biết và tin. Vậy thì bước nhảy vọt của đức tin ấy nảy sinh từ đâu? Chính là do lòng mến của ông đối với Chúa Giê-su. Lòng mến đã giúp cho ông Gio-an chấp nhận những gì Chúa Giê-su nói trước kia và bây giờ ông nhớ lại. Chúa đã giảng cho ông và các bạn nghe về hình ảnh hạt lúa rơi xuống đất phải thối đi mới nảy mầm và sinh được nhiều hạt khác. Chúa đã nói với ông và các bạn: “Thầy là đường, là sự thật và là sự sống.” Rồi sau biến cố cho La-da-rô sống lại, Chúa đã tuyên bố: “Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy thì sẽ được sống muôn đời.” Vậy động lực của lòng yêu mến đã giúp cho bà Ma-ri-a Ma-đa-lê-na không sợ hãi đi đến mộ từ sáng sớm, đã giúp cho ông Phê-rô bước thẳng vào trong mộ mà không ngần ngại, và nhất là đã giúp cho ông Gio-an nhớ lại cũng như chấp nhận tất cả những lời giảng của Chúa Giê-su để nhờ đó ông khám phá ra thực tại Phục Sinh.
Tin vào sự Sống lại của Chúa không chỉ là điều trân trọng giữ cho riêng mình mà thôi, nhưng phải được đem đi chia sẻ cho người khác, phải biến người môn đệ Chúa thành những người làm chứng cho sự Sống lại ấy. Ông Phê-rô và các tông đồ đã rao giảng Chúa sống lại. Ông Phao-lô đã vượt hằng ngàn dặm để công bố Tin Mừng Phục Sinh cho dân ngoại.
Lm. Ðaminh Trần Ðình Nhi
Thánh Kinh bằng tiếng Việt
Thánh Kinh bằng tiếng Anh