29.05.2017
THỨ HAI TUẦN 7 PHỤC SINH
Ga 16,29-33
Lời Chúa:
“Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian.” (Ga 16,33b)
Câu chuyện minh họa:
Đức tin là con mắt thần, là sức mạnh vũ bảo. Người có đức tin trông thấy những điều kẻ khác không thể thấy được, làm được những cái kẻ khác không thể làm được.
Khi đứng trước lưỡi gươm trần của tên đao phủ đang giơ lên cao, thánh Phêrô Vêon vẫn hiên ngang tuyên bố: “Tôi tin”. Khi miệng bị chém không thể nói được nữa, ngài vẫn bình tĩnh lấy ngón tay thấm máu đang chảy ràn rụa trên mặt và viết trên mặt đất, nơi ngài sắp gục ngã làm của lễ, hai chữ: tôi tin.
Đúng như lời thánh kinh: “Sự chiến thắng của tôi chính là đức tin kiên vững.
Suy niệm:
Chúa Giêsu là sức mạnh và là niềm trông cậy của những ai tin tưởng nơi Ngài. Ngài là niềm hy vọng của những kẻ sầu khổ, thất vọng, là ánh sáng chiếu soi tăm tối. Chúa bảo chúng ta hãy can đảm lên, vì có Chúa ở bên, vì có Chúa là đấng thấu suốt tâm can mỗi người. Trong những gian nan khốn khó, chúng ta cũng hãy can đảm vì Ngài sẽ không cho những gì xảy ra quá sức chịu đựng; bởi Ngài đã chiến thắng sự dữ và thần chết. Vì tình yêu mà Chúa đã vượt thắng mọi sợ hãi, và chấp nhận khổ giá.
Lạy Chúa Giêsu, đau thương khổ giá mà Chúa đã gánh lấy là những tội lỗi của chúng con, xin cho chúng con biết ăn năn sám hối và can đảm chấp nhận đau thương của cuộc đời để chúng con cũng được hưởng phúc thiên đàng với Chúa.
30.05.2017
THỨ BA TUẦN 7 PHỤC SINH
Ga 17,1-11a
Lời Chúa:
Đức Giê-su ngước mắt lên trời và cầu nguyện: “Lạy Cha, giờ đã đến! Xin Cha tôn vinh Con Cha để Con Cha tôn vinh Cha.” (Ga 17,1)
Câu chuyện minh họa:
Một người đàn bà nọ ước mơ một lần trong đời được hành hương đến Yêrusalem để theo dấu Đức Kitô ngày xưa. Khi con cái lớn lên, họ không quên ước mơ của người mẹ, nên đã làm một cái hộp đề bên ngoài chữ Yêrusalem rồi thỉnh thoảng bỏ vào đó ít tiền để người mẹ có phương tiện thực hiện ước mơ. Vốn là người tận tình bác ái, thỉnh thoảng bà lại lấy tiền chia sẻ cho người nghèo, cứ thế chiếc hộp không bao giờ đủ tiền để bà thực hiện được giấc mơ. Một đêm, người đàn bà ngã bệnh đến không có hy vọng đi Yêrusalem nữa. Bên giường bệnh, người con út thì thầm với mẹ: Có lẽ ngoại trừ mẹ, ai trong chúng con cũng biết rằng mỗi ngày trong đời, mẹ đã và đang theo bước Chúa Giêsu qua những chia sẻ trao ban.
Suy niệm:
Ai trong chúng ta có lẽ cũng ấp ủ một giấc mơ. Chúa Giêsu cũng vậy, Ngài ước mơ cho con người được sống và sống dồi dào nên đã sống kiếp làm người. Ngài đã thực hiện giấc mơ ấy qua cuộc sống hằng ngày, qua những gặp gỡ, sẻ chia, và cao cả hơn hết là chết trên thập giá. Người Kitô hữu chúng ta có lẽ cũng ước mơ một cuộc sống hạnh phúc bên Chúa trên thiên đàng. Vậy thì ngay bây giờ, chúng ta phải sống có ý nghĩa từng giây phút trong cuộc đời qua những hành vi bác ái, chia sẻ, yêu thương… Đức Giêsu được tôn vinh để thành nguồn sống cho mọi người và để mọi người nhận biết Người là Đấng cứu độ
Lạy Chúa, xin cho chúng con được sống nhờ sức sống của Chúa để chúng con được sống đời đời.
31.05.2017
THỨ TƯ TUẦN 7 PHỤC SINH
Đức Maria thăm viếng bà Êlisabeth
Lc 1,39-56
Lời Chúa:
“Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ…” (Lc 1,42)
Câu chuyện minh họa:
Một ngày mùa đông giá lạnh, Lady Grey, một phụ nữ quí tộc người Anh, rất giàu có, đã cải Trang làm một người hành khất đi ăn xin từng nhà trong thành phố Luân Đôn. Đến một số nhà, bà đã bị xua đuổi một cách tàn nhẫn. Ở một số nhà khác, bà chỉ được bố thí cho những thứ đáng vất đi. Hầu như tất cả những nơi ấy đều là những gia đình giàu có dư giả. Thế rồi, bà lại tìm đến những khu nhà lụp xụp nghèo nàn. Tại một túp lều xiêu vẹo, bà đã được một ông lão tàn tật ân cần mời vào sưởi ấm bên bếp lửa và cùng chia nhau một miếng bánh mì đen.
Hôm sau, người phụ nữ quí tộc ấy cho người đến mời tận nhà những người bà đã đến xin ăn tối hôm trước. Tất cả được mời vào căn phòng chiêu đãi sang trọng trong dinh thự của bà, mỗi người có chỗ ngồi riêng được dọn sẵn. Họ trông thấy trước mặt mình là những món ăn y như những thứ họ đã đem bố thí cho bà hành khất: người thì của khoai thối, người thì một miếng bánh đen mốc meo không thể ăn nổi, người thì một cốc nước lã bẩn thỉu, lại có một số đĩa trống không, chẳng có gì. Duy chỉ có chiếc đĩa trước mặt ông lão tàn tật nghèo là đầy ắp những món ăn ngon lành sang trọng. Mọi người chưa hết ngẩn ngơ thì lúc ấy, người phụ nữ quí tộc xuất hiện và bà tuyên bố:
“Hôm qua, tôi đã đích thân đi ăn xin từng nhà để hiểu biết hơn về lòng nhân ái của quí vị. Hôm nay, tôi chỉ đáp lễ bằng cách dọn ra mời các vị đúng những thứ mà các vị đã cho tôi. Tôi tin rằng các vị cũng sẽ được tiếp đãi như vậy trong bữa tiệc mai sau, trước mặt Thiên Chúa là Đấng bây giờ đang đứng trước cửa nhà của các vị để trông chờ tấm lòng nhân ái của các vị…
Suy niệm:
Sự hiện diện của Mẹ Maria là niềm an ủi, và khích lệ. Mẹ luôn có mặt trong những lúc vui, khó khăn, cũng như những lúc gian nan và thậm chí cả những lúc đen tối nhất: Mẹ đã vội vã lên đường đến thăm người chị họ cao niên đang mang thai, và ở lại với người chị họ suốt ba tháng; trong lúc các môn đệ hoang mang vì Chúa về trời, Mẹ đã ở bên cạnh các môn đệ, để củng cố niềm tin các ông; trong tiệc cưới tại Cana, Mẹ đã xin Chúa làm phép lạ hóa nước thành rượu để niềm vui ngày tân hôn của họ được tiếp diễn…
Mẹ Maria đã cưu mang Chúa Giêsu và mang Chúa đến cho người khác, còn chúng ta là những Kitô hữu, là người thuộc về Chúa, chúng ta cũng phải cưu mang Chúa bằng một tâm hồn khiêm tốn, và phục vụ mọi người như Chúa đã nêu gương cho chúng ta.
Lạy Mẹ Maria, Mẹ đã vội vã lên đường thăm viếng người chị họ khi biết tin người chị họ có niềm vui lớn, xin cho chúng con cũng biết chia sẻ niềm vui với tha nhân, và hiện diện với họ khi họ gặp khó khăn thử thách.
01.06.2017
THỨ NĂM TUẦN 7 PHỤC SINH
Ga 17,20-26
Lời Chúa:
“Lạy Cha, con muốn rằng con ở đâu, thì những người Cha đã ban cho con cũng ở đó với con, để họ chiêm ngưỡng vinh quang của con, vinh quang mà Cha đã ban cho con…” (Ga 17,24)
Câu chuyện minh họa:
Năm 1976, chiến tranh giữa Pháp và Liên Minh Ý- Áo. Đại Tướng Pháp: Bonaparte đưa quân đến một địa điểm, có cây cầu bắc qua trận tuyến địch. Trong lúc trận chiến đang nguy, Bonaparte hô tiến qua cầu. Không một ai qua! Bonaparte xuống ngựa, giựt lá cờ quân đoàn, chân bước qua cầu, miệng hô: “Ai yêu Tổ quốc thì theo ta!”. Ngó lại, trên cầu chỉ có một mình mà lá cờ đã rách nhiều mảnh vì đạn của địch quân. Khi ấy có cậu bé 13 tuổi đánh trống thúc quân, hai tay đập mạnh vào trống chân bước qua cầu theo đại tướng, quân sĩ tràn theo qua cầu. Bonaparte toàn thắng và chấm dứt chiến tranh…
8 năm sau, Bonaparte đã là Hoàng Đế Napolêôn, trở lại chỗ cũ, có lễ nghi nghinh tiếp rất long trọng. Napolêôn muốn bắt tay cậu bé Vidal đã 21 tuổi hiện ở trong quân đoàn lại đó.
Hỏi đến Vidal thì cậu đã nghỉ phép để đưa đám tang mẹ. Napolêôn bãi bỏ tất cả nghi lễ quân Đội, đi thẳng đến làng của Vidal, theo sau đám tang đến huyệt, đọc bài điếu văn rồi đi bộ cùng Vidal trở về. Vidal từ chối và mời Hoàng đế lên xe. Hoàng đế Napolêôn đáp: “Tám năm trước con đã liều chết theo ta trên con đường chết, nay trên con đường đau khổ, con cho ta theo con, cho có bạn!”
Suy niệm:
Những ai bước theo Chúa trong cuộc khổ nạn, thì chắc rằng họ cũng sẽ được chia sẻ vinh quang với Chúa. Như thế, mọi thử thách ở đời này làm cho người Kitô hữu thêm giá trị cao cả, và trở nên giống Chúa Kitô hơn. Chúa Giêsu đã hạ mình xuống thế làm người để nâng loài người sa ngã lên. Và cho chúng ta trở thành con cái Chúa và nên một trong Thiên Chúa. Đó là tình yêu cao cả mà Chúa đã dành co loài người chúng ta.
Xin Chúa cho con cảm nghiệm được tình yêu mà Ngài đã dành cho con, và đền đáp tình yêu ấy qua cách sống của con.
02.06.2017
THỨ SÁU TUẦN 7 PHỤC SINH
Ga 21,15-19
Lời Chúa:
“Đức Giê-su hỏi ông Si-môn Phê-rô: “Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có mến Thầy hơn các anh em này không?…” (Ga 21,15)
Câu chuyện minh họa:
Một cậu trai Ấn Độ muốn làm người hùng, nên cậu phải học săn thú, đánh cá và bán cung.
Rồi ngày quan trọng đã đến cậu bé phải làm cái cung tên cho mình. Đó là công việc đòi kỷ năng và lòng kiên nhẫn, và chỉ một người duy nhất thực hiện từ đầu chí cuối. Khó nhất là việc chọn được cây gỗ tốt. Tới ngày đã định đi chọn gỗ, cha cậu dặn hai lời:
– Thứ nhất, một khi qua cây nào rồi, thì đừng bao giờ nghĩ tới nó nữa.
– Thứ hai, khi đã quyết chí chọn rồi, thì đừng đổi ý.
Sáng sớm, cậu ta lên đường. Cậu sục sạo và quan sát kỹ hết cây này sang cây khác. Đã gần đến bên kia bìa rừng, không còn bao nhiêu cây nữa, vì vậy buộc cậu phải chọn.
Nhưng khi vác một cây non về nhà, cha cậu bảo cây ấy chưa hẳn là tốt nhất. Cha cậu hỏi cậu đã gặp những gì và học được những gì ngày hôm đó. Nghĩ ngợi một hồi, cậu nói: “Bố ạ, con học được rằng một khi đã chọn rồi, thì khó lòng mà thay đổi.”
Suy niệm:
Việc chọn lựa trong cuộc sống cũng rất quan trọng, có những chọn lựa chúng ta phải chấp nhận suốt đời, và có những chọn lựa mang lại cho ta hạnh phúc. Kitô hữu đã chọn Chúa là gia nghiệp, là hạnh phúc và là con đường để bước theo. Thế nhưng chọn lựa ấy không phải lúc nào cũng dễ thực hiện. Chúa Giêsu ba lần chất vấn Phêrô: “con có yêu mến Thầy hơn những người này không?”. Đó cũng là câu hỏi cho mỗi người chúng ta trong hành trình theo Chúa. Điều kiện để làm môn đệ và chu toàn sứ mạng là tình yêu, vì nó có sức mạnh nối kết và biến đổi con người.
Xin thắp lên trong con ngọn lửa của lòng yêu mến Chúa, để con sẵn sàng chia sẻ tình yêu ấy cho những người con gặp gỡ.
03.06.2017
THỨ BẢY TUẦN 7 PHỤC SINH
Ga 21,20-25
Lời Chúa:
Ông Phê-rô nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, còn anh này thì sao?” Đức Giê-su đáp: “Giả như Thầy muốn anh ấy còn ở lại cho tới khi Thầy đến, thì việc gì đến anh? Phần anh, hãy theo Thầy” (Ga 21,21-22)
Câu chuyện minh họa:
Trong thời nội chiến tại Hoa Kỳ, Tổng thống Abrham Lincoln đã chọn một viên sĩ quan trẻ tuổi làm thư ký riêng của ông. Viên sĩ quan này là người nổi tiếng là gan dạ và kiêu hùng. Vì thế công việc bàn giấy xem ra không mấy thích hợp với anh ta.
Viên sĩ quan này chỉ có một ước mơ là được trở lại chiến trường, bởi vì anh nghĩ rằng, chỉ ở nơi trận mạc, anh mới có thể phục vụ cho xứ sở của anh cách đắc lực được mà thôi. Vì thế, rất nhiều lần viên sĩ quan này than phiền với Abraham Lincoln về vị trí tù túng của anh, và anh xin với vị nguyên thủ quốc gia của anh, cho anh được trở lại chiến trường.
Lần đó Abraham nhìn thẳng vào viên sĩ quan và nói :
– Này anh bạn trẻ, theo tôi nhận xét thì quả thực anh luôn luôn muốn xả thân cho Tổ Quốc, nhưng anh không muốn sống cho Tổ Quốc
Qua lời nhận xét trên đây, Abraham Lincoln muốn nói với viên sĩ quan trẻ tuổi kia rằng, xả thân cho tổ quốc cũng giá trị như sống cho tổ quốc. Bởi vì nếu cái chết ở ngoài chiến trường của người chiến binh là một bằng chứng cho lòng yêu tổ quốc, thì cuộc sống phục vụ tại bàn giấy, cũng là một bằng chứng cho lòng yêu đó.
Suy niệm:
Trong bài Tin mừng hôm nay, Thánh Gioan cho chúng ta thấy rằng, Chúa dùng chúng ta mỗi người với một cách thế khác nhau, có người phải dùng cả mạng sống, có người chỉ âm thầm trong đời sống cầu nguyện, hay có những người vất vả cho công việc phục vụ…
Các tông đồ và cộng đoàn tiên khởi đã làm chứng về Chúa phục sinh bằng lời rao giảng, kinh nghiệm sống với Chúa, và bằng việc hy sinh cả mạng sống mình nữa. Cũng vậy, chúng ta mỗi người tùy hoàn cảnh cũng có thể làm chứng về Chúa về đức tin, thái độ, và gương sáng.
Xin cho chúng con can đảm làm chứng cho Chúa bằng chính đời sống hằng ngày.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho