22.08.2022
THỨ HAI TUẦN XXI THƯỜNG NIÊN
Đức Maria Nữ Vương
Lc 1,26-38
Lời Chúa:
“Này tôi là tôi tớ Chúa, tôi xin vâng như lời thiên thần truyền!” (Lc 1,38)
Câu chuyện minh họa:
Có vị bề trên một tu viện nổi tiếng thánh thiện và hạnh phúc. Một tu sinh dưới quyền ngài, khi biết được sự từ bỏ ít người làm được, và thấy đời sống hết sức thánh thiện của ngài, bèn thốt lên:
– “Thưa Cha, đời sống Cha thật là tuyệt vời, Cha đã từ bỏ mọi sự giàu sang sung sướng để tìm Thiên Chúa, và để dạy cho chúng con sự khôn ngoan của Ngài”.
– “Con đã nói phản lại sự thật rồi! – Vị bề trên trả lời – Cha chỉ bỏ có vài cuộn giấy bạc và những thú vui trần tục để chinh phục một niềm phúc lạc vô biên. So với cái kho tàng tâm linh quý báu này thì đó có thật là một sự hy sinh chăng? Trái hẳn lại, chính những người thế gian đã từ bỏ và hy sinh những kho tàng tâm linh vô giá trên đường Đạo để chạy theo những của cải vật chất giả tạm vô thường. Những vị khổ tu tuy áo quần đơn sơ thô thiển, trong người không giữ riêng một đồng bạc, lại trở thành những phú ông về tâm linh. Còn những người tỷ phú kiêu hãnh lại là những kẻ đáng thương về tâm linh mà không hay biết. Đó chính là điều mâu thuẫn về sự dứt bỏ và hy sinh”.
Suy niệm:
Đức Maria cũng như mọi người phụ nữ khác, cũng đính hôn nhưng Mẹ khác với những người khác ở chỗ: Mẹ xin vâng thánh ý Chúa cách tuyệt đối, vì thế Mẹ trở nên một kiệt tác tuyệt vời của Chúa. Và Thiên Chúa đã ban cho Mẹ những đặc ân để Mẹ xứng đáng là cung điện cho Ngôi Lời nhập thể. Khi Chúa thực hiện điều cao cả nơi Mẹ, Chúa cũng muốn Mẹ tự do đáp trả chứ không áp đặt. Khi Mẹ đáp trả tiếng xin vâng ấy với một niềm tín thác, Thiên Chúa đã ngự vào cung lòng trinh khiết của Mẹ.
Mỗi Kitô hữu chúng ta ý thức rằng cuộc đời chúng ta luôn có Chúa cư ngụ khi chúng ta biết phó thác cuộc đời cho Chúa, cho dẫu cuộc đời này có lắm gian nguy, cho dẫu tương lai phía trước chúng ta mù mịt, nhưng chúng ta tin rằng Chúa luôn đồng hành và nâng đỡ. Để được như thế, chúng ta cần có sự từ bỏ, để chúng ta nhẹ nhàng hơn, không vướng bận điều gì, nhất là ý riêng, quyền bính, địa vị… nhờ đó chúng ta dễ dàng nhận ra ý Chúa.
Lạy Mẹ Maria Nữ Vương, xin dạy chúng con biết noi gương Mẹ, biết phó thác cuộc đời trong tay Chúa, để Người luôn hướng dẫn và nâng đỡ chúng con trên mọi bước đường đời.
23.08.2022
THỨ BA TUẦN XXI THƯỜNG NIÊN
Mt 23,23-26
Lời Chúa:
“Tôi biết ông là ai rồi: Ông là Đấng Thánh của Thiên Chúa!” (Mt 23,34)
Câu chuyện minh họa:
Ngày nọ, Đức Giám Mục John Selwyn thấy con trai của một người bản địa cư xử thô bạo với kẻ khác, ngài gọi cậu lại khiển trách. Chẳng những cậu ta không chịu nghe, mà còn vung tay tát vào mặt vị Giám mục một cái nảy lửa. Mọi người thấy vậy định phản ứng. Nhưng vị Giám mục không cho họ làm gì. Rồi ngài quay lưng lại và lặng lẽ bỏ đi.
Nhiều năm trôi qua, một vị truyền giáo được mời đến với một bệnh nhân. Ông sắp chết và xin được rửa tội. Khi nhà truyền giáo hỏi ông muốn lấy tên thánh là gì. Ông đáp: “Xin đặt là John Selwyn, vì chính ngài đã dạy cho tôi biết Đức Kitô là ai khi tôi đánh ngài”.
Suy niệm:
Đức Giám Mục John Selwyn đã để cho người khác nhận biết Đức kitô là ai bằng chính đời sống của mình. Chính cách cư xử đầy quảng đại của ngài đã làm cho một người ngoại giáo trở về với Chúa qua Bí tích Rửa Tội.
Người bị quỷ ám được nhắc tới trong Tin mừng là người bị mất tự do, nó trói buộc con người trong những thú vui, lợi lộc trần thế, danh vọng, địa vị… Nhưng chính sự thánh thiện và quyền lực của Thiên Chúa chiến thắng những trói buộc đó. Chúa Giêsu đã giải phóng con người khỏi xích xiềng của tội lỗi, một cuộc phục hồi cả thể lý và nhân phẩm do quyền năng và lòng thương xót. Vì thế mọi người đều thán phục và kinh ngạc về cách giảng dạy, vì lời Ngài nói là lời của Đấng có thẩm quyền: “Ông ấy lấy uy quyền và thế lực mà ra lệnh cho các thần ô uế và chúng phải xuất ra”. Ngày nay, Chúa Giêsu vẫn luôn giải thoát chúng ta trong những ràng buộc của thế lực, tội lỗi và sự dữ, chúng ta có dám vượt lên trên chính mình để đón nhận ơn giải thoát ấy không?
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con ơn khôn ngoan để chúng con nhận ra tình yêu và quyền năng của Chúa trong cuộc đời, để chúng con sẵn sàng từ bỏ những vướng bận đang đè nặng chúng con.
24.08.2022
THỨ TƯ TUẦN XXI THƯỜNG NIÊN
Thánh Bartôlômêô
Ga 1,45-51
Lời Chúa:
“Đây đích thực là một người Israel, lòng dạ không có gì gian dối”. (Ga 1,47)
Câu chuyện minh họa:
Cha S. Hodden thấy một đại úy đến xin học đạo. Khi ngài hỏi lý do, ông trả lời như sau: “Trong đại đội tôi, có một binh nhì là Kitô hữu. Đêm nọ, anh đi gác về, mình mẩy ướt nhẹp, nhưng trước khi ngủ, anh còn quỳ gối đọc kinh. Ngứa mắt, tôi đá cho anh một cú vào đầu, ngã lăn ra. Nhưng anh ngồi dậy, không nói gì và tiếp tục cầu nguyện. Sáng hôm sau, tôi thấy đôi giày mà tối qua tôi đá anh được đánh bóng láng và xếp ngay ngắn bên giường ngủ. Điều đó làm tôi sững sờ, hổ thẹn và vì thế tôi quyết tâm học đạo”.
Suy niệm:
Nathanael đã có một hiểu biết về Chúa trong một sự giới hạn: Đấng Thiên Sai sẽ xuất hiện tại Bethlehem là quê hương của vua David, chứ không phải tại Nazareth, một làng quê mùa phía Bắc. Nhưng Philipphê đã dùng kinh nghiệm biết Chúa của mình để giới thiệu Chúa cho Nathanael, ông đã ra khỏi thành kiến của mình và được gặp Chúa. Khi đến với Chúa, Nathanael thật ngạc nhiên vì Chúa đã biết tất cả về ông, và không có gì có thể giấu được Chúa, ông đã thốt lên: “Thưa Thầy, chính Thầy là Con Thiên Chúa, chính Thầy là Vua Israel!”
Ngày nay Chúa cũng mời gọi mỗi Kitô hữu chúng ta nhận ra Chúa trong ơn gọi và địa vị của mỗi người. Để được như vậy, chúng ta cần có sự khao khát Chúa và đời sống mật thiết với Chúa. Nhờ đó, Chúa sẽ biến đổi đời sống mỗi chúng ta.
Lạy Chúa, Ngài thấu suốt tâm hồn mỗi người chúng con, và Ngài đã đi tìm chúng con khi chúng con lạc xa Ngài trong những tội lỗi, thú vui. Xin cho chúng con luôn thức tỉnh để nhận ra Chúa và trở về với Chúa là cùng đích của đời chúng con.
25.08.2022
THỨ NĂM TUẦN XXI THƯỜNG NIÊN
Mt 24,42-51
Lời Chúa:
“Anh em hãy canh thức vì anh em không biết ngày nào Chúa của anh em đến.” (Mt 24,42)
Câu chuyện minh họa:
Trong tác phẩm mang tựa đề “Chờ đợ Gô-Đô” của nhà văn Samuel Vecket, người Ái Nhĩ Lan, có kể lại cảnh hai người hành khất nọ chờ đợi một nhân vật tên là GôĐô, và hy vọng nhân vật này sẽ đến giúp đỡ cho họ ổn định cuộc sống bơ vơ, khốn khổ của họ.
Thế nhưng có một điều lạ là, hai người hành khất này không biết một tí gì về người mà họ đang chờ đợi, cũng như về thời điểm của cuộc gặp gỡ giữa họ với nhân vật GôĐô.
Họ đợi mãi, đợi hoài… và trong khi chờ đợi, hai người đã trò truyện với nhau. Họ đưa ra hết giả thuyết này đến giả thuyết khác về sự chậm trễ của nhân vật mà họ đang chờ đợi.
Thề rồi, bỗng có một em nhỏ đến trao cho họ một mảnh giấy ghi lại sứ điệp của GôĐô. Vị này báo là sẽ tới vào ngày hôm sau.
Hôm sau, em nhỏ kia lại đem đến cho họ một sứ điệp khác, nội dung là dời cuộc gặp gỡ vào ngày hôm sau nữa. Thế là hai người hành khất cứ tiếp tục chờ đợi.
Tác phẩm trên đã kết thúc với lời hai người hành khất thôi thúc nhau: “Thôi chúng mình hãy đi”. Thế nhưng trong cả hai người, không ai nhúc nhích.
Suy niệm:
Tin mừng hôm nay Chúa muốn chúng ta phải tỉnh thức và sẵn sàng cho ngày Chúa đến. Nghĩa là loại bỏ những hành vi xấu xa tội lỗi, làm điều lành, để có thể tích trữ một kho tàng mà mối mọt không thể làm hư hoại được. Nếu chúng ta đặt Chúa Giêsu là đối tượng chính yếu của đời mình, thì chắc hẳn chúng ta sẽ tìm kiếm Chúa luôn mãi.
Là Kitô hữu, chúng ta phải có thái độ tỉnh thức và chờ đợi, không phải sự chờ đợi trong vô vọng, cứng nhắc, không nhúc nhích như hai người hành khách trong câu chuyện nhưng là sự chờ đợi mang niềm hy vọng. Chờ đợi Chúa là chu toàn bổn phận mỗi ngày, nhận ra sự hiện diện của Chúa, dấn thân phục vụ trong tinh thần khiêm tốn… để ngày Chúa đến, chúng ta không lo sợ gì vì chúng ta đã sẵn sàng.
Lạy Chúa, xin Chúa cho con luôn thức tỉnh sẵn sàng, để ngày Chúa đến con hân hoan ra nghênh đón Chúa.
26.08.2022
THỨ SÁU TUẦN XXI THƯỜNG NIÊN
Mt 25,1-13
Lời Chúa:
“Nước Trời sẽ giống như chuyện mười trinh nữ cầm đèn ra đón chú rể.” (Mt 25,1)
Câu chuyện minh họa:
Một ông vua vừa lên ngôi, ông muốn vào sa mạc gặp các vị ẩn tu và học hỏi về nhân đức của các ngài. Nhà vua ra lệnh cho đoàn tùy tùng đứng ở xa và chỉ để một mình ông đến túp lều của vị ẩn tu. Ông mở vương miện cất vào trong người, rồi rón rén đến gõ vào túp lều của vị ẩn tu.
Vừa mở cửa, vị ẩn tu biết ngay người đang đứng trước mặt mình là kẻ đang nắm quyền sinh sát trong tay. Nhưng nhà tu hành làm như không biết đó là ai, ngài đón tiếp ông như bất cứ người khách nào đến viếng thăm và vấn kiến. Nhà vua hỏi thăm sức khỏe của các tu sĩ trong tu viện. Vị ẩn tu trả lời:
– Tất cả đều đang cầu nguyện cho sức khỏe của anh.
Nhà vua nhìn xung quanh túp lều và không thấy bất cứ của cải nào, ngoài cái giỏ đựng một ít bánh khô.
Vị ẩn tu nói như ra lệnh:
– Mời anh ăn!
Nói xong, vị ẩn tu cầm bánh nhúng vào nước lã, rưới lên một ít dầu và muối, rồi trao cho nhà vua. Vị ẩn tu cũng mời nhà vua uống nước lã. Sau bữa ăn chỉ có mẩu bánh và nước lã ấy, nhà vua hỏi vị ẩn tu:
– Ngài có biết tôi là ai không?
Không chút do dự, vị ẩn sĩ trả lời:
– Chỉ có Chúa mới biết anh là ai thôi!
Nhà vua liền tiết lộ tông tích của mình. Lúc đó, vĩ ẩn tu mới cúi đầu tỏ vẻ cung kính. Nhà vua đỡ vị tu hành lên và nói:
– Ngài thật có phúc vì không phải lo lắng về chuyện thế gian. Tôi được sinh ra để làm vua, và chuyện cai trị là mối lo canh cánh của tôi. Mỗi ngày tôi ăn uống toàn cao lương mỹ vị, nhưng phải nói rằng bánh và nước lã mà ngài vừa dọn cho tôi quả là bữa ăn ngon nhất mà tôi chưa từng thưởng thức.
Suy niệm:
Chúa đến với chúng ta trong từng giây phút của cuộc đời, có điều là chúng ta có nhận ra Ngài hay không. Nhà vua trong câu chuyện trên đã tìm thấy ý nghĩa của sự tỉnh thức, khi con người biết nhìn mọi sự bằng con mắt đơn sơ chân thành, sẽ nhận ra chiều sâu của mọi sự. Chiều sâu ấy chỉ có nơi một tâm hồn biết lắng đọng, sẽ cảm nhận sự bình an thật sự. Và sự bình an ấy đến từ sự từ bỏ, sống thân tình với Chúa trong cầu nguyện, vì trong sự thinh lặng nội tâm, chúng ta sẽ cảm nhận được sự hiện của Chúa.
Khi chúng ta ngụp lặn trong tội lỗi, những đam mê trần tục, trụy lạc… là lúc chúng ta buông mình cho ma quỷ. Lời Chúa hôm nay nhắc nhở chúng ta về thái độ chuẩn bị kỹ càng cho một tương lai vĩnh cửu. Năm cô khờ dại là thái độ của những người lười biếng và thiếu trách nhiệm. Khi chàng rể đến, họ không còn thời gian chuẩn bị nữa. Còn những cô khôn ngoan, dầu đèn đã sẵn sàng, chàng rể đến các cô hân hoan vào dự tiệc với chàng rể. Vì thế, con đường vào Nước Trời là con đường hẹp, con đường của sự hy sinh, phấn đấu vươn lên mỗi ngày, sống triệt để giới răn của Chúa…
Lạy Chúa, xin cho con biết chuẩn bị cho mình dầu đèn đầy đủ, để thắp lên ngọn lửa bác ái, yêu thương thấm đượm tình Chúa, tình người, để ngày sau con cũng được vào dự tiệc cưới trong Nước Trời.
27.08.2022
THỨ BẢY TUẦN XXI THƯỜNG NIÊN
Thánh nữ Mônica
Mt 25,14-30
Lời Chúa:
Ông chủ nói với người ấy: “Khá lắm! hỡi đầy tớ tài giỏi và trung thành! Được giao ít mà anh đã trung thành, thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy vào mà hưởng niềm vui của chủ anh!”. (Mt 25,23).
Câu chuyện minh họa:
Trong kho truyện cổ tích của Ấn Độ, có một câu truyện về một đôi vợ chồng vừa lười lại vừa bướng bỉnh.
Truyện kể rằng, một hôm hai vợ chồng đang ngồi ăn cơm tối, thì bỗng trời nổi gió mạnh. Gió thổi vào nhà làm cho hai cánh cửa ở giữa nhà mở tung ra.
Thấy thế chồng bảo vợ:
– Bà ra đóng cửa lại đi kẻo gió lạnh
Người vợ ngúng ngoảy nói:
– Ông ra mà đóng.
Người chồng không chịu thua, nên đáp trả:
– Bà ra mà đóng.
Thế là hai vợ chồng cứ ngồi ở đó chừa cho nhau về việc đi đóng cửa. Thấy việc không ổn, người chồng bỗng nảy ra một ý kiến. Anh nói với vợ:
– Bây giờ hễ ai lên tiếng trước thì người đó phải ra đóng cửa nhá, bà có chịu không?
Chị vợ đồng ý. Từ lúc đó, cả hai vợ chồng, chẳng ai nói với ai lời nào nữa. Họ đã giữ im lặng cho đến lúc họ đi ngủ.
Thế là cửa nhà đêm đó bỏ ngỏ.
Vì nhà không đóng cửa, nên đêm đó, con chó của nhà hàng xóm đã qua dọn hết sạch những thức ăn mà họ đã để dành cho ngày hôm sau.
Sáng hôm sau, lúc vừa từ giường đi ra, cả hai vợ chồng đều chưng hửng vì mọi thứ để ăn sáng đã bị dọn sạch. Nhưng vì chợt nhớ đến điều đã cam kết với nhau tối hôm trước, nên chẳng ai nói với ai lời nào.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân buổi sáng, hai vợ chồng ngồi vào bàn ăn. Nhưng còn gì đâu mà ăn? Thế là người vợ lặng lẽ xách giỏ đi chợ. Còn chồng thì ngồi đó chờ ăn sáng và nghĩ cách là làm sao để cho vợ anh phải lên tiếng trước mình.
Đang lúc ngồi suy nghĩ thì có một anh thợ hớt tóc dạo, đi ngang qua nhà vợ chồng anh lười. Nhìn vào trong nhà, thấy người chủ nhà, tóc đã dài, nên anh thợ hớt tóc bước vào nhà, kính cẩn chào chủ nhà, và mời chủ nhà hớt tóc. Nhưng chủ nhà chẳng nói một lời nào. Anh thợ hớt tóc nghĩ có lẽ chủ nhà bị câm điếc. Nhưng ý tưởng đó của anh đã không đứng vững, vì anh thấy bộ tịch của chủ nhà không phải là câm điếc. Vì thế không cần chờ ý kiến của chủ nhà, anh thợ hớt tóc lấy đồ nghề ra hớt tóc cho chủ nhà.
Nhưng vì thấy bộ mặt dễ ghét của chủ nhà, nên anh thợ hớt tóc nẩy ra một ý nghĩ tinh nghịch. Thế là thay vì hớt tóc đàng hoàng cho chủ nhà, anh lại chỉ hớt một bên, còn bên kia vẫn để nguyên. Cả bộ râu của chủ nhà cũng chịu một số phận như thế.
Nhìn vào gương, thấy mái tóc và bộ râu của mình như thế, nhưng chủ nhà chỉ trố mắt nhìn chứ chẳng nói năng gì. Thấy thế, anh thợ hớt tóc quyết tâm làm cho chủ nhà phải lên tiếng. Thế là anh chạy xuống bếp, xách lên một cái nồi, lấy nhọ nồi bôi lên một bên mặt của chủ nhà. Đã đến như thế rồi mà chủ nhà vẫn không chịu lên tiếng. Anh thợ hớt tóc bắt đầu đâm lo, vì anh nghĩ rằng có lẽ người này đã bị ma quỉ ám nhập gì đó. Thế là anh vội vã cuốn gói biến mất.
Khi anh thợ hớt tóc đi khỏi rồi, thì người vợ anh lười kia đi chợ về. Vừa bước chân vào nhà, thấy đầu tóc, mặt mũi chồng dị hợm quá, nên buột miệng hỏi:
– Ông làm sao thế?
Ngay lúc ấy người chồng phá lên cười một cách đắc thắng. Anh nói với vợ:
– Thế là từ nay công việc đóng cửa là phần của bà đó nhá, vì bà đã lên tiếng trước tôi mà.
Chỉ vì lười biếng và bướng bỉnh mà cả hai vợ chồng kia đã mất hết đồ ăn sáng hôm ấy, còn người chồng thì mất 1/2 mái tóc và 1/2 bộ râu.
Suy niệm:
Mỗi người đều được Chúa ban cho một số vốn để sinh sống. Vốn ấy là sức khỏe, thời gian, khả năng… Bổn phận của chúng ta là làm sao để số vốn đó sinh lời, để khi ra trước tòa Chúa, chúng ta trao lại cho Chúa cả vốn lẫn lời. Đối với Chúa, năm nén, hai nén, hay một nén, điều đó không quan trọng nhưng Chúa muốn mỗi chúng ta phải biết làm sao cho những nén bạc ấy sinh lời. Chúng ta đừng so đo với người khác về khả năng Chúa ban cho, cũng đừng kiêu căng vì người khác ít khả năng hơn mình.
Nén bạc Chúa trao cho chúng ta nói lên rằng chúng ta không phải là đầy tớ nhưng là người cộng tác với Chúa, tài sản của Chúa là tài sản của chúng ta. Chúa không đòi hỏi điều gì quá sức chúng ta, vì thế chúng ta phải biết dùng hết khả năng mình mà làm sinh lời những nén bạc Chúa trao.
Lạy Chúa, con cảm ơn Chúa đã tín nhiệm và trao cho con những nén bạc, xin giúp con biết dùng hết khả năng mình mà làm cho những nén bạc ấy sinh lời, để ngày con đến trước tòa Chúa con được lắng nghe lời dịu dàng của Chúa: “con hãy vào mà hưởng niềm vui của chủ con”.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho