TUẦN XXVI MÙA THƯỜNG NIÊN
CHÚA NHẬT 26 THƯỜNG NIÊN – NĂM B
Mc 9,37-42,46-47
“Quả thật, ai không chống lại chúng ta
là ủng hộ chúng ta.” (Mc 9,40)
Trong bài Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu dạy chúng ta hai bài học:
A. Trước hết là bài học về lòng bao dung và hợp tác:
Người đời, nhất là ngày hôm nay, thường có óc bè phái, ích kỷ chỉ lo bảo vệ quyền lợi của nhóm mình, đồng thời chèn ép, đố kỵ ganh ghét với những người không thuộc nhóm mình. Phương châm của họ là “Ai không theo ta tức là nghịch với ta”
Còn Chúa Giêsu thì khác: Ngài dạy các môn đệ chớ nhìn ai bằng cặp mắt thành kiến đố kỵ. Hãy sẵn sàng hợp tác với những mọi người nhất là những người thiện chí. Phương châm Chúa đưa ra là “Ai không chống đối ta tức là ủng hộ ta”. (Mc 9,40)
Tại sao Chúa Giêsu lại dạy như thế? Thưa vì mọi người sinh ra đều là con Thiên Chúa và mọi người đều có quyền sống và phục vụ theo đúng ơn gọi Chúa dành cho mình. Dưới con mắt của Chúa thì không có người nào xấu đến nỗi phải loại trừ. Đã là người thì ai mà không muốn sống tốt và sống có ích cho mọi người. Thế nhưng thực tế chưa được như thế không phải vì họ mà vì những nguyên nhân khác. Tự bản chất con người là “Nhân chi sơ tính bản thiện” như cổ nhân vẫn nói. Sở dĩ có người hư hỏng là vì họ đã không nhận được sự quan tâm, yêu thương, giáo dục tốttừ xã hội, từ nhà trường nhất là từ gia đình.
Đây là câu chuyện đã xảy ra tại một thiền viện.
Một buổi sáng, khi vừa thức dậy, một số thiền sinh phát hiện mình bị mất cắp một vài vật dụng cá nhân. Họ bảo nhau cùng để ý rình rập, và họ đã bắt được quả tang một chú thiền sinh mới đến đang lấy cắp đồ dùng của họ. Họ liền ập vào bắt giữ, giải lên cho thầy viện trương. Thầy im lặng, và cho chú thiền sinh nọ trở về phòng.
Ít lâu sau đó, chú thiền sinh tại bị phát giác đang ăn trộm lần thứ hai, và lại bị dẫn đến viện trưởng. Lần này cũng như lần trước, thầy vẫn im lặng, không nói năng gì, chỉ đưa tay ra hiệu cho phép chú trở về phòng. Mọi người đều thấy tấm tức bực bội về thái độ xử lý quá rộng lượng của thầy mình…Đến lần thứ ba, chú thiền sinh có tật ăn cắp kia lại tái phạm. Tất cả các môn sinh đều tập trung lại, đòi thầy phải có thái độ trừng phạt xứng đáng. Họ đưa ra yêu sách:
– Thưa thầy, hoặc là tất cả chúng con, thầy phải lựa chọn, nếu không chúng con sẽ rời bỏ nơi này ngay lập tức!
Im lặng một lát, thầy viện trưởng điềm đạm trả lời:
– Tất cả các con đều đã sống tốt lành với nhau, còn chú này thì chưa được như thế vậy, thầy muốn chú ấy sẽ ở lại với thầy để thiền định tập tành cho được tốt hơn. Các con thì không cần phải làm như thế nữa, các con có thể chia tay với thầy được rồi đấy !
Mọi người đều chưng hửng, cúi đầu, lần lượt từng người không dám nói gì nữa, lặng lẽ ai về phòng nấy.
Riêng chú thiền sinh tội lỗi kia vẫn quì đấy, đôi giòng lệ lăn dài trên gò má.
Vâng! Hãy biết mở cõi lòng đón nhận mọi người chúng ta sẽ thấy đời của chúng ta đẹp và cuộc sống của chúng ta phong phú dồi dào và hạnh phúc sẽ đến với chúng ta.
B. Bài học thứ hai: là vấn đế gương mù gương xấu.
Lời của Chúa trong bài Tin Mừng hôm nay với một cung giọng nghiêm khắc khác thường làm cho nhiều người cảm thấy như nó quá cứng cỏi nếu không nói là hơi tàn bạo.
Điệp khúc: “Làm cớ sa ngã” được nhắc đi nhắc lại tới 4 lần và lần nào cũng kèm theo những lời cảnh cáo khắt khe khiến chúng ta thấy tính cách nghiêm trọng của vấn đề.
Chúa nói như thế để làm gì? – Rõ ràng Chúa muốn bênh vực những ai tin Chúa và bảo vệ họ. Không phải chỉ bảo vệ họ khỏi những hiểm nguy của thân xác mà còn bảo vệ cái giá trị đích thực của cuộc sống làm con của Thiên Chúa nơi mỗi kẻ tin Ngài.
Tự mình phạm tội đã là truyện khủng khiếp rồi, nhưng dạy kẻ khác phạm tội, lại càng vô cùng tệ hại hơn.
Chúa rất thương và khoan dung với những người tội lỗi nhưng lại rất nghiêm khắc với những người làm cớ vấp phạm cho những người khác phạm tội.
O. Henry, nhà văn Mỹ lừng danh về truyện ngắn đã sáng tác câu truyện về một em bé gái mồ côi mẹ như thế này. Cha cô bé có thói quen mỗi khi đi làm về là ngồi ngay xuống ghế, mở cặp, lôi giấy tờ ra, đốt ống điếu và gác chân lên ngăn kệ đặt gần lò sưởi. Một lần kia con ông là một bé gái mở cửa bước vào. Em xin ông chơi đùa với em một lát vì em cảm thấy rất cô đơn. Lần này cũng như những lần trước ông luôn bảo ông rất mệt, hãy để cho ông yên. Và ông bảo con ông hãy ra đường mà chơi. Thế là cô bé đi ra chơi ở ngoài đường, và truyện không tránh được đã xảy ra là sau những ngày tháng chơi ở ngoài đường, em đã trở thành một cô gái đứng đường. Thời gian trôi qua, ông bố chết và cô cũng chết. Linh hồn cô được đưa lên đến Thiên Đàng. Thánh Phêrô vừa trông thấy cô liền thưa với Chúa Giêsu:
– Thưa Thầy, đây là cô gái thật xấu nết. Con nghĩ phải đưa thẳng cô ta xuống hỏa ngục.
Nhưng Chúa Giêsu ôn tồn đáp:
– Không, hãy cho cô ấy vào.
Rồi đôi mắt ngài trở nên nghiêm nghị:
– Và con hãy đi tìm người cha đã từ chối không chịu chơi đùa với con gái nhỏ của mình, đuổi nó ra thiên đường, và đưa hắn xuống hỏa ngục.
“Ai làm cớ vấp phạm cho một trong những kẻ bé mọn có lòng tin vào Thầy, thà buộc thốt cối xay vào cổ nó…”
Vâng! Nhìn vào cuộc sống của con người trên thế giới hôm nay quả thực không ai mà không thấy có thật nhiều dịp tội làm con người có thế sa ngã. Ngay chính bản thân chúng ta cũng có thể là những dịp tội, khiến chúng ta lỗi luật Chúa.
Khi bảo phải móc mắt, chặt chân, chặt tay, Chúa không bảo chúng phải áp dụng triệt để theo từng câu từng chữ theo nghĩa đen. Ở đây Đức Giêsu chỉ có ý đòi buộc chúng ta phải quyết tâm mạnh mẽ để khử trừ các dịp tội, các cơm cám dỗ.
Chúa muốn chúng ta “cắt bỏ” một thói hư tật xấu, cắt bỏ một lời nói cay độc, cắt bỏ một ánh mắt căm hờn, cắt bỏ một cử chỉ khinh khi, cắt bỏ một lối sống buông thả, cắt bỏ một mối quan hệ bất chính. Cắt bỏ như thế có khi còn đau hơn “móc con mắt, chặt chân chặt tay”. Đau vì nó quá thân thiết với cuộc đời chúng ta, đau vì nó quá gắn liền với bản thân chúng ta, vì nó quá ăn sâu trong bản chất con người chúng ta. Nhưng nếu can đảm vượt thắng nỗi đau, chúng ta sẽ lớn lên trong tư cách làm người, và trưởng thành hơn trong địa vị làm con cái Chúa. Ludovic Giraud có viết : “Nỗi đau đối với chúng ta như lưỡi cày đối với mặt đất, nó cầy xới ….nhưng để làm cho đất màu mở, cũng như việc cắt tỉa cây cối : làm cây cối nhẹ nhàng, mạnh khỏe và đẩy nhanh những dòng nhựa lên cao”.
Lạy Chúa Giêsu,
sống cho Chúa thật là điều khó.
Thuộc về Chúa thật là một thách đố cho con.
Chúa đòi con cho Chúa tất cả
để chẳng có gì trong con lại không là của Chúa.Chúa thích lấy đi những gì con cậy dựa
để con thực sự tựa nương vào một mình Chúa.
Chúa thích cắt tỉa con khỏi những cái rườm rà
để cây đời con sinh thêm hoa trái.
Chúa cương quyết chinh phục con
cho đến khi con thuộc trọn về Chúa.Xin cho con dám ra khỏi mình,
ra khỏi những bận tâm và tính toán cho riêng mình
để sống theo những đòi hỏi bất ngờ của Chúa,
dù phải chịu mất mát và thua thiệt.Ước gì con cảm nghiệm được rằng
trước khi con tập sống cho Chúa
và thuộc về Chúa
thì Chúa đã sống cho con
và thuộc về con từ lâu. Amen.
THỨ HAI TUẦN 26 THƯỜNG NIÊN
Lc 9,46-50
“Ai tiếp đón em nhỏ này vì danh Thầy,
là tiếp đón chính Thầy; và ai tiếp đón Thầy,
là tiếp đón Đấng đã sai Thầy.” (Lc 9,48)
Chúa Giêsu dạy các môn đệ ba điều. Ba điều này ngược hẳn suy nghĩ của các ông:
1. Lớn và nhỏ: mọi người, trong đó có các môn đệ và có cả chúng ta nữa, đều muốn làm người lớn, người cao trọng nhất, nghĩa là có địa vị, có uy thế, có quyền lợi. Các môn đệ của Chúa Giêsu ngày xưa cũng như thế. Chúa Giêsu biết ý nghĩ của các ông, nên Ngài bảo các ông đừng nghĩ tới vấn đề đó nữa, mà hãy nghĩ ngược lại: hãy trở thành kẻ bé nhỏ nhất, nghĩa là đừng nhắm địa vị, uy thế và quyền lợi mà hãy sống khiêm tốn phục vụ mọi người.
Năm thành viên của một gia đình nọ đang nghỉ ngơi và vui đùa ở một bãi biển. Các đứa bé tắm và nghịch ngợm xây những lâu đài bằng cát, khi cách đó không xa, xuất hiện một bà già gầy còm, đầu tóc rối bung trong gió và áo quần thì rách rưới, bẩn thỉu. Bà vừa đi vừa lảm nhảm điều gì đó trong miệng và cúi xuống nhặt các vật trên bãi cát, bỏ vào một cái bị.
Bố mẹ vội kêu các con lại bên họ và bảo chúng đứng tránh xa bà già kia ra. Khi đi ngang qua họ, bà cúi xuống nhặt bên trái, bên phải các vật trên cát, rồi bà nhìn và cùng mỉm cười với cả gia đình họ. Song thái độ thân thiện của bà ta không được đáp trả.
Nhiều tuần sau, họ biết được rằng, người đàn bà già yếu rách rưới đó đã bỏ những tháng ngày ròng rã để nhặt những mảnh vụn chai, sắt, thiếc trên bãi biển hầu các em nhỏ có thể nô đùa mà không bị thương tổn.
2. Vấn đề đón nhận người khác: Thường thì chúng ta thấy người ta dễ dàng niềm nở với những ai có lợi cho mình, chẳng hạn người có thế giá, có địa vị, có quyền hành, có của cải .v.v… Chúa Giêsu lại dạy khác: hãy có thái độ rộng mở đón tiếp mọi người, dù đó là một đứa trẻ chẳng có địa vị quyền hành gì cả.
Nhạc sĩ Howard Kelly cũng là nhà vật lí, bác sĩ, sinh vật học nổi tiếng và cũng là một Kitô- hữu. Lần kia, sau một cuộc nghiên cứu, ông dừng lại nhà một nông dân xin nước uống. Một cô bé xuất hiện và khi biết ông muốn xin bát nước, em chạy vào nhà rồi đưa ra cho ông một ly sữa tươi mát. Ông ân cần cám ơn và nói, nếu người nhà có ai bị đau cứ việc đến bệnh viện của bác sĩ Kelly. Cô bé cũng cảm kích trước lòng tốt của ông. Ít lâu sau, mẹ cô đau và cô đưa đi bệnh viện của bác sĩ Kelly. Một sự đón tiếp đặc biệt dành cho hai mẹ con. Và khi mẹ cô khỏi bệnh ra về, bác sĩ còn gửi cho cô một số tiền lớn để bồi dưỡng cho mẹ cùng với lời ghi chú: “Để trả ơn một ly sữa.”
Giá mỗi người chúng ta biết đối xử với nhau như thế thì cuộc đời sẽ đẹp hơn biết bao.
3. Vấn đề thuận và nghịch: Trong cuộc sống, người ta thường dùng cái khung phe nhóm để định hướng thái độ của mình. Ai thuộc phe nhóm mình thì là bạn mình và mình hợp tác. Ngược lại, ai không thuộc phe nhóm mình thì là kẻ thù của mình và mình phải chống lại. Chúa Giêsu lại dạy ngược lại: “Đừng ngăn cản người ta. Quả thật, ai không chống lại chúng ta là ủng hộ chúng ta!” (Lc 9,50).
Tổng thống Abraham Lincoln của Hoa Kỳ có thói quen áp dụng một phương pháp bất thường để kết bạn. Một lần kia, ông đã dùng những lời hay ý đẹp để nói về những chính trị gia đối lập với mình. Nghe thế một phụ nữ thắc mắc:
– Tại sao ông lại ca ngợi những địch thủ của mình mà không phê bình, chỉ trích và tiêu diệt họ?
Tổng thống Abraham Lincoln đã trả lời bằng một câu hỏi:
– Biến kẻ thù thành bạn hữu, không phải là tôi đã tiêu diệt kẻ thù hay sao?
Một hoàng đế Trung Hoa nói:
– Một khi chinh phục quốc gia ấy rồi, ta sẽ tiêu diệt tất cả các địch thù của ta!
Ông đã chinh phục các nước ấy và cả đình thần của ông đều chờ đợi một cuộc thảm sát địch quân. Họ mong những địch thù đó sau khi bị hành hình thì đem chém đầu. Nhưng họ rất bỡ ngỡ khi thấy tất cả bọn địch thù cùng ngồi ăn với vua và lại nói cười vui vẻ nữa. Họ tâu vua:
– Muôn tâu Hoàng Thượng, ngài đã nói sau khi thắng trận sẽ tiêu diệt tất cả địch thù kia mà!
Hoàng đế trả lời:
– Ta đã tiêu diệt tất cả bọn họ rồi đó, tiêu diệt bằng cách tha thứ cho họ và biến họ thành những người bạn của ta!
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa không gọi chúng con là tôi tớ,
Chúa cũng không chỉ coi chúng con là môn đệ,
Chúa còn coi chúng con như bạn hữu của Chúa.Hơn nữa, sau Phục Sinh,
Chúa đã gọi các môn đệ là anh em.
Mặc nhiên, Chúa đã tự nhận mình là Anh Trưởng
Đứng đầu một đoàn em đông đúc.Xin cho chúng con luôn thi hành ý muốn của Cha
Để trở nên những người em
Cùng huyết nhục với Chúa. Amen.
THỨ BA TUẦN 26 THƯỜNG NIÊN
Lc 9,51-56
“Thưa Thầy, Thầy có muốn chúng con
khiến lửa từ trời xuống thiêu huỷ chúng nó không?”
(Lc 9,54)
Một lần nữa, Gioan và Giacôbê biểu lộ những thói xấu rất thông thường của con người:
* Tính nóng nảy: hễ gặp chuyện không vừa ý là lập tức muốn trừng phạt.
* Thích sử dụng quyền hành: ỷ mình là môn đệ Chúa Giêsu nên muốn dùng lửa trời để thỏa mãn tính nóng giận cá nhân.
1. Theo Chúa, quyền hành không phải để trừng trị nhưng để phục vụ. Chính vì thế mà ta phải biết kiềm chế cơn nóng giận của mình.
Ở Tây Tạng xưa kia có một người tên là Ái Địa Ba, mỗi khi tức giận tranh chấp với người khác, anh đều chạy về nhà với tốc độ rất nhanh, chạy xung quanh ngôi nhà và mảnh đất của mình ba vòng, sau đó ngồi xuống bờ ruộng thở dốc.
Ái Địa Ba làm việc vô cùng siêng năng. Nhà của anh ta càng ngày càng to, đất đai của anh ta càng ngày càng rộng lớn, nhưng cho dù nhà có to và đất có rộng bao nhiêu đi nữa, thì những khi tức giận với một người nào đó, anh vẫn chạy quanh nhà và mảnh đất của mình ba vòng.
Tại sao Ái Địa Ba mỗi lần tức giận đều chạy quanh nhà và mảnh đất ba vòng? Tất cả những người quen biết anh đều cảm thấy nghi hoặc, nhưng cho dù hỏi gì, anh đều không muốn giải thích.
Cho đến một ngày nọ, Ái Địa Ba đã trở thành một ông cụ rất già, ngôi nhà và mảnh đất của ông bây giờ cũng đã quá rộng lớn, khi tức giận, ông vẫn chống gậy vất vả đi xung quanh ngôi nhà và mảnh đất của mình, sau khi hoàn thành ba vòng một cách khó khăn, mặt trời cũng đã lặn xuống núi, Ái Địa Ba một mình ngồi trên bờ ruộng thở dốc, cháu ông đến bên cạnh nài nỉ:
– Ông ơi, tuổi ông đã cao, những người hàng xóm quanh đây cũng không có ai có đất đai rộng lớn bằng ông, ông không thể giống như lúc trước được, mỗi khi tức giận đều chạy quanh mảnh đất! Ông có thể nói cho cháu biết bí mật này không, tại sao mỗi khi tức giận ông đều chạy quanh mảnh đất ba vòng?
Trước sự nài nỉ của đứa cháu, Ái Địa Ba cuối cùng cũng phải nói ra bí mật trong lòng mình suốt nhiều năm nay:
– Khi trẻ, mỗi khi ông cãi cọ, tranh luận, tức giận một ai đó ông đều chạy ba vòng quanh mảnh đất của mình, vừa chạy vừa suy nghĩ, ngôi nhà của mình nhỏ như vậy, đất đai của mình nhỏ như vậy, mình làm gì có thời gian và tư cách để tức giận mọi người. Khi nghĩ đến đây, bao nhiều tức giận đều tan biến hết, ông dành tất cả thời gian nỗ lực làm việc.
Đứa cháu hỏi:
– Ông à, vậy bây giờ ông đã lớn tuổi rồi, cũng đã trở thành một người giàu có, tại sao ông vẫn còn chạy như thế?
Ái Địa Ba cười nói:
– Phải. Bây giờ, tuy ta đã già nhưng nhiều khi vẫn có thể tức giận, khi tức giận thì chạy ba vòng, vừa chạy vừa suy nghĩ, nhà của ta thật to, đất đai của ta thật rộng lớn, ta hà tất tính toán với người khác làm gì cho mệt? Nghĩ đến đây, bao nhiêu tức giận đều tan biến cả.
2. Hiền lành quảng đại sẽ mang lại cho cuộc sống nhiều thành công hơn.
Nhiều năm về trước, Bedford – một ủy viên chấp hành khá cao tuổi của một tập đoàn dầu lửa Rockefeller ở Mỹ – đã đưa ra một quyết định sai lầm làm công ty thiệt hại hơn hai triệu đô la. John D. Rockefeller lúc đó là người đứng đầu công ty.
Bedford được Rockefeller mời lên văn phòng. Bedford đến rất đúng giờ và đã sẵn sàng nghe những lời chỉ trích nặng nề trong cơn nóng giận của Rockefeller.
Khi Bedford bước vào phòng, ông vua dầu lửa đang ngồi cạnh bàn, chăm chú viết bằng bút chì lên một tờ giấy. Bedford đứng yên lặng, không muốn phá ngang. Sau vài phút, Rockefeller ngẩng lên.
– A, anh đấy hả, Bedford. – Rockefeller nói rất chậm rãi. – Anh đã nghe tin những tổn thất của công ty chúng ta rồi chứ?
Bedford đáp rằng ông đã biết rồi.
– Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều này. – Rockefeller nói. – Và trước khi tôi nói chuyện với anh, tôi đã ghi ra đây vài dòng.
Sau này, Bedford kể lại cuộc nói chuyện của ông với Rockefeller như sau: “Tôi thấy rõ dòng đầu tiên của tờ giấy mà ông chủ đã “ghi vài dòng” là “những ưu điểm của Bedford”. Sau đó là một loạt những đức tính của tôi, kèm theo là miêu tả vắn tắt rằng tôi đã giúp công ty, đưa ra quyết định đúng đắn được ba lần, giúp công ty kiểm được gấp nhiều lần số tiền tổn thất lần này.
Bedford không bao giờ quên bài học ấy. Ông đã ghi khắc những điều đó trong lòng và đem ra áp dụng trong những ngày làm việc còn lại của ông. (Internet)
Thánh Giacôbê khuyên mọi người: “Phải mau nghe, đừng vội nói, và khoan giận, vì khi nóng giận, con người không thực thi được đường lối công chính của Thiên Chúa.” (Gc 1,20-21). Và đây là Lời Sách Châm ngôn: “Ðừng bè bạn với người hay nóng giận, chớ giao du với kẻ dễ nổi xung, kẻo con lại học đòi lối sống của chúng” (Cn 22,24-25).
THỨ TƯ TUẦN 26 THƯỜNG NIÊN
Lc 9,57-62
“Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau,
thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa.” (Lc 9,62)
1. Đọc trong Tin Mừng chúng ta thấy, Chúa đã kêu gọi rất nhiều người. Khi gọi những môn đệ đầu tiên, Chúa nói: “Hãy theo tôi” (Mt 4,19). Đứng trước bàn thu thuế của Lêvi-Matthêô Chúa cũng bảo: “Hãy theo tôi” (Mt 9,9). Hôm nay với một người Chúa cũng nói: “Hãy theo tôi”. (Lc 9,59)
Được Chúa gọi, đó là một hồng ơn vô cùng cao quí. Vấn đề là con người có đáp lại lời mời gọi của Chúa hay không. Nếu biết đáp trả, cuộc sống chắc chắn sẽ thành công. Bằng không như cuộc đời của chàng thanh niên giàu có thì… thật là đáng tiếc.
Hai vợ chồng nhà báo người Hà Lan tên là Val Der Meer de Walcheren đã cùng xin chịu Bí tích Thánh tẩy vào năm 1911 để gia nhập Giáo Hội Công giáo. Sau đó, ông bà đã lần lượt khuyên các con cùng theo đạo, rồi lại cùng lần lượt theo đuổi ơn gọi Tận Hiến của các dòng tu. Người con trai lớn sau này trở thành một linh mục dòng Biển Đức Nam (Bénédictin), người con gái kế làm nữ tu trong đan viện Biển đức nữ (Bénédictine).
Năm 1933, nhờ lòng khao khát tuyệt đối và ý chí tận hiến cho Chúa, Tòa Thánh đã chấp thuận đơn xin của hai ông bà để được phép chia tay nhau trong lòng mến đích thật. Ông xin được vào dòng Biển Đức nam, nơi người con trai linh mục vừa sớm lìa đời, còn bà thì xin vào dòng Biển Đức nữ chung với người con gái.
Trong thời kỳ tập tu, Bề Trên cả hai dòng chỉ định cho ông bà phải tiếp tục thường xuyên thư từ cho nhau. Sau hai năm, cả hai ông bà vẫn đầy thiện chí, sẵn sàng hy sinh dâng mình cho Chúa. Thế nhưng, Bề Trên của hai bên đều nhận thấy mối duyên tình của ông bà còn quá khăng khít, nên đã khuyên cả hai trở về với đời sống gia đình. Ông bà vâng lời trở về, tiếp tục sống hạnh phúc bên nhau, chan hòa lòng yêu thương bác ái đối với tha nhân, nhất là với những người nghèo khổ.
Đến năm 1954 thì bà Val Der Meer de Walcheren qua đời. Nối lại ý hướng từ 20 năm về trước, cụ ông 74 tuổi đã xin trở lại tu viện. Và vào ngày 22.12.1956, cụ được thụ phong linh mục tại nhà nguyện tu viện Đức Mẹ nơi người con gái của cụ vẫn đang sống cuộc đời đan tu gương mẫu đã hơn 40 năm qua.
2. Nhưng để được theo Chúa thì thái độ của con người phải như thế nào? – Thưa là phải hy sinh và dứt khoát. “Con chim có tổ, con chồn có hang nhưng Con Người không có nơi gối đầu” (Lc 9,58) – “Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết” (Lc 9,60) – “Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa.” (Lc 9,62)
Vào một ngày đẹp trời, ở một thôn nhỏ trên cao nguyên hẻo lánh, bỗng xuất hiện một chiếc xe con bóng nhoáng. Đây là chuyện hiếm thấy đối với một thôn nhỏ chưa từng nghe thấy tiếng động cơ ô-tô. Hầu hết những người dân trong thôn đều chạy ra khỏi nhà, xúm quanh chiếc xe để xem có chuyện gì lạ xảy ra.
Khi cánh cửa xe được mở ra, có vài người bước xuống. Một người đàn ông trung niên đầu cắt trọc, mặc một bộ quần áo rằn ri cất tiếng hỏi:
– Có ai muốn đóng phim không? Ai muốn đóng phim thì lại đây đăng ký.
Tuy mỗi người dân trong thôn đều đã xem phim, nhưng đóng phim như thế nào thì họ biết rất ít. Tại sao lại đến nơi hẻo lánh này quay phim chứ? Đóng phim là đóng như thế nào? Rất nhiều người đều hỏi những người xung quanh hoặc tự lẩm bẩm một mình.
Người đàn ông trung niên ấy hỏi lại mấy lần, nhưng không có ai lên tiếng. Lúc đó, một cô bé khoảng mười ba tuổi bước lên trước một bước và nói:
– Cháu muốn đóng phim.
Đó là một cô gái bình thường với đôi mắt nhỏ, một mí, cặp má đỏ au nhưng ánh mắt và gương mặt của cô toát lên vẻ hiền hậu và quả cảm của những đứa trẻ vùng sơn cước.
Người đàn ông trung niên hỏi cô:
– Cháu có biết hát không?
Cô gái trả lời gãy gọn, dứt khoát:
– Có biết.
– Vậy cháu hãy hát một bài cho chúng tôi nghe đi!
– Hát thì hát? – Cô bé không hề tỏ ra sợ sệt, cô vừa hát vừa nhảy – Đất nước chúng ta là một vườn hoa, những bông hoa trong vườn hoa thật đẹp.
Những người dân trong thôn không nhịn được cười, bởi vì giọng hát của cô thật khó nghe, không những sai nhạc, mà đến giữa chừng cô còn quên mất lời bài hát.
Nào ngờ, người đàn ông trung niên giơ tay chỉ vào cô:
– Được rồi, chúng tôi chọn cháu.
Người đàn ông trung niên ấy chính là nhà đạo diễn điện ảnh lừng danh Trương Nghệ Mưu, còn cô gái dũng cảm bước về phía trước một bước ấy là Ngụy Mẫn Chi, nữ diễn viên chính trong bộ phim “Một người cũng không thể thiếu”.
Tuy Ngụy Mẫn Chi chỉ bước lên phía trước một bước, nhưng bước chân ấy đã thay đổi cuộc đời của cô.
J.J Rousseau nói: “Lòng dũng cảm là một chiếc thang, những đức tính tốt đẹp khác đều dựa vào đó mà leo lên cao.”
THỨ NĂM TUẦN 26 THƯỜNG NIÊN
Lc 10,1-12
“Anh em hãy ra đi.
Này Thầy sai anh em đi
như chiên con đi vào giữa bầy sói.”
(Lc 10,3)
1. Chúa Giêsu sai các môn đệ đi rao giảng Tin Mừng. Theo tường thuật của Thánh Luca, Chúa Giêsu đã sai đi rao giảng không phải chỉ có nhóm tông đồ mà còn có cả nhóm môn đệ nữa. Chủ ý của Luca trong bài tường thuật này là muốn cho mọi người hiểu rằng, không riêng gì các tông đồ, mà là tất cả mọi người. Tất cả mọi người đều được Chúa Giêsu sai đi rao giảng Tin Mừng của Chúa. Ở đây, chúng ta thấy Luca đã hữu ý nhấn mạnh đến con số 72 để làm rõ hơn ý tưởng trên. Con số 72 là số dân của loài người mà Sáng Thế đoạn 10 đã liệt kê.
Như vậy, truyền giáo phải là bổn phận của tất cả mọi tín hữu không trừ ai.
Sách Giáo Lý Công giáo nhấn mạnh: “Được tái sinh làm con Thiên Chúa, những người đã được rửa tội có bổn phận tuyên xưng trước mặt mọi người đức tin mà họ nhận lãnh từ Thiên Chúa qua Hội Thánh” (LG 10), bằng việc tham dự vào hoạt động tông đồ và truyền giáo của Dân Thiên Chúa (LG 17; AG 7,23).
Xin được kể ra đây một câu chuyện xảy ra tại Đài Bắc: “Một ngày kia, tôi đón tac-xi ở thành phố Đài Bắc, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy bên trong cửa băng ghế sau của xe có một dòng chữ “Bạn có thể tìm thấy một vài quyển sách nói về tôn giáo phía sau ghế bạn ngồi, trong lúc xe chạy xin mời bạn đọc chúng. Nếu bạn thích, khi rời xe, bạn có thể mang theo”.
Tôi thấy ở phía trước bác tài cũng đặt một tượng Thánh Giá nhỏ. Tôi hỏi bác:
– Bác tài ơi, xin vui lòng nói cho tôi biết, các hành khách có thật sự quan tâm đến những cuốn sách đạo của bác không?
– Ồ, có chứ. Có người đọc, có người lấy đi luôn nữa.
Tôi hỏi tiếp:
– Bác cảm thấy thế nào?
– Thật sung sướng anh à. Anh biết không, tôi không có nhiều giờ để đi nhà thờ, tôi luôn chạy trên đường phố. Đây là cách làm việc tông đồ của tôi. Tôi rất sung sướng được làm hai việc một lúc: tài xế, và loan báo Tin Mừng, không cần phải làm thêm giờ. Đây là một nghề tuyệt vời.
Một vài người Công giáo đã phân phát cho các tài xế tắc-xi ở Đài Bắc những băng dán ở cửa xe có in hình Thánh Giá và những lời sau đây: “Chúa cùng lái xe với chúng ta”, mặt sau là lời cầu nguyện của những bác tài xế: “Lạy Chúa, khi con lái xe, xin giúp con biết yêu thương tha nhân như chính mình, để con không làm gì xúc phạm hoặc gây thiệt hại cho con cái Chúa. Xin giữ mắt con được sáng suốt, tay chân được khéo léo. Xin giúp tâm trí con được an bình và thân xác được thư thái. Xin đừng để con nhiễm thói cạnh tranh và mọi bực bội về việc làm của những người khác, xin giúp con được thượng lộ bình an”.
2. Việc tham dự như thế sẽ nói lên tấm lòng của họ với lệnh truyền của Chúa Giêsu “Vậy anh em hãy đi đến với muôn dân, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, dạy bảo họ tuân giữ những điều Thầy đã truyền cho anh em để muôn dân trở nên môn đệ của Thầy.” (Mt 28,l9-20). Nhưng thử hỏi khi chúng ta phụng sự Chúa thì Chúa có lo lắng cho chúng ta không?
Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa nói thật rõ: “Làm thợ thì đáng được trả công” (Lc 10,7). Đây không phải là một lời hứa hão. Chỉ có những ai dám sống theo Lời Chúa mới có thể cảm nghiệm được ý Chúa muốn nói: “Anh em hãy ra đi. Đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép” (Lc 10,4).Sách Đường Hy Vọng số 219:“Trước trở ngại, con hãy đứng vững như một tên khổng lồ. Ơn Chúa không thiếu. Nếu con phải hạn chế hoạt động một thời gian, có cần gì đâu! Việc con làm là việc của Chúa, hơn là việc của con.”
Mẹ Têrêsa đã kể lại một sự việc xảy ra trong cuộc đời của mẹ: “Khi chúng tôi mở trụ sở đầu tiên ở New York, Đức Hồng Y Tổng Giám Mục Terence Cooke rất lo lắng về những chi phí sinh hoạt của chúng tôi. Ngài đã quyết định tặng chúng tôi một số tiền hàng tháng để giúp trang trải chi tiêu trong đời sống.” (Mẹ chú thích thêm: Đức Hồng Y Cooke rất quý mến chúng tôi).
Dù không muốn làm ngài phật ý, nhưng lúc đó tôi cũng buộc phải giải thích cho ngài: “Chúng con luôn trông cậy vào Chúa quan phòng, Chúa chưa bao giờ làm chúng con thất vọng.”
Và ở cuối câu chuyện, tôi chợt nghĩ ra cách, gần như đùa vui, nhưng để làm sáng tỏ vấn đề: “Thưa Đức Hồng Y, bộ ngài nghĩ rằng, ở đất New York này, Thiên Chúa phải tuyên bố Chúa phá sản sao?”
Thiên Chúa không đòi tôi thành công. Nhưng Ngài đòi tôi trung tín.
Xin nhắc lại lời của mẹ Têrêsa: “Chúng con luôn trông cậy vào Chúa quan phòng, Chúa chưa bao giờ làm chúng con thất vọng.”
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho con dám hành động
theo những đòi hỏi khắt khe nhất của Chúa.Chúa ngàn lần quảng đại hơn con,
và Chúa yêu con hơn cả chính con yêu con. Amen.
THỨ SÁU TUẦN 26 THƯỜNG NIÊN
Lc 10,13-16
“Vì nếu các phép lạ đã làm nơi các ngươi
mà được làm tại Tyro và Siđon,
thì từ lâu họ đã mặc áo vải thô,
ngồi trên tro tỏ lòng sám hối rồi.”
(Lc 10,13)
Tội lỗi của thành Corazin, Bethsaida, Capharnaum là gì mà Chúa bảo là xấu xa hơn tội của thành Tyrô và Siđôn, của Sôđôma và Gômôra? Đó chắc phải là tội rất trọng. Nhưng đó là tội gì?
1. Đó là tội của những người quên trách nhiệm về đặc ân mà mình được hưởng.Những thành phố ở Galilê đã hưởng một đặc ân, một cơ hội mà thành Tyrô, Siđôn, Sôđôma và Gômôra không hề được. Họ được tận mắt chứng kiến những công việc Chúa làm và nghe những Lời Chúa dạy nhưng họ chẳng đáp lại gì.
Chiều ngày 6-5-1989, có 12 bạn sinh viên Đại Học Bách Khoa và Đại Học Y Dược Sài gòn được nhận 12 xuất học bổng toàn năm, mỗi tháng là 30.000 đồng. Hầu hết các bạn đều thuộc những gia đình khó khăn, nhưng các bạn ấy đã nỗ lực học hành thật xuất sắc những năm gần đây.
Hai vị ân nhân của họ chính là kỹ sư Dương Quang Thiện và vợ là bà Agnès Hofstetter. Năm nay bà Agnès vừa đúng tuổi được nhận lương hưu trí của chính phủ Thụy Sĩ trước khi theo chồng về Việt Nam. Hai ông bà đã quyết định chia sẻ trọn số lương hưu này cho các bạn trẻ Việt Nam hiếu học, nhưng gặp phải hoàn cảnh khó khăn như chính ông bà xưa kia.
Ông bà nhắc lại quá khứ vất vả cực nhọc kiếm sống, gia đình của bà có đến 6 anh chị em nheo nhóc. Còn ông bà thân sinh ra ông thì phải đi chích dạo mỗi ngày từ 5 giờ sáng để nuôi 8 anh em ông ăn học nên người.Ông Dương Quang Thiện còn nhớ, lúc 24 tuổi ông nhận được học bổng đi du học của một tổ chức tư nhân ở Thụy Sĩ, những người trao học bổng đã dặn dò nhắn nhủ ông:
– Hôm nay, anh nhận học bổng này của chúng tôi và anh không nợ gì chúng tôi cả. Thế nhưng, anh lại mắc nợ những người đi sau anh, những thế hệ đàn em và con cháu của anh. Sau này thành tài, làm ăn khá giả, anh đừng bao giờ quên những người đi sau cũng đang cần một sự giúp đỡ khích lệ của anh.
2. Đó là tội thờ ơ. Những thành phố này đã không công kích Chúa Giêsu, đã không đuổi Ngài ra khỏi cửa nhà họ, họ cũng không tìm cách đóng đinh Ngài. Họ chỉkhông quan tâm đến Ngài.
Không quan tâm cũng là một tội. Ngày nay, việc quan tâm đến những nhu cầu chính đáng của loài người đã được nhiều tổ chức trên thế giới lưu ý. Xin đan cử một thí dụ: Để đánh dấu ngày Liên Hiệp Quốc tròn 50 tuổi, tổ chức này đã ban hành một nghị quyết: cấm hút thuốc trong các văn phòng của Liên Hiệp Quốc.
Trụ sở Liên Hiệp Quốc nằm giữa thành phố New York và lâu nay không phải tuân hành luật cấm hút thuốc của thành phố. Từ năm 1985 đã có luật cấm hút thuốc trong các phòng họp. Các nhà ngoại giao và ký giả chỉ được phép hút trong văn phòng và hành lang mà thôi. Nay theo luật mới toàn bộ trụ sở Liên Hiệp Quốc được xem là khu cấm hút thuốc.
3. Xưa là như thế, còn hôm nay thì sao? Dù muốn hay không, cuộc sống do kinh tế thị trường chi phối, không thể không ảnh hưởng đến cuộc sống đức tin của người Kitô hữu. Chúng ta là Kitô hữu trong mọi nơi, mọi lúc, mọi sinh hoạt, mọi hoàn cảnh.
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta đề cao cảnh giác trước nguy cơ có thể tách biệt niềm tin với những sinh hoạt hàng ngày và dần dà đẩy niềm tin ra bên lề cuộc sống.
Jacques Maritain và Raissa là hai triết gia trẻ của nước Pháp vào đầu thế kỷ này. Hồi còn trẻ, hai người đã hết lòng yêu thương nhau. Nhưng rồi sự vô tín ngưỡng đã đưa họ đến vực thẳm của thất vọng. Cuộc sống càng ngày càng trở nên nhạt nhẽo, vô nghĩa. Rồi một hôm kia, hai người dắt nhau đến một công viên ở Paris và thề thốt với nhau rằng, nếu trong vòng 12 tháng mà không tìm ra được một ý nghĩa nào cho cuộc sống thì cả hai sẽ cùng tự vẫn.
Rất may là sau 12 tháng họ đã tìm ra cho cuộc sống một ý nghĩa. Ý nghĩa ấy là tình yêu và ân sủng của Thiên Chúa.
Sau đó cho đến cuối đời, họ đã giành tất cả cuộc sống của họ để làm chứng cho tình yêu và ơn sủng họ đã nhận được.
Trong tác phẩm có tựa đề “Thủ lãnh của thế gian”, bà Raissa đã viết như sau: “Ma quỷ đã tung ra một mạng lưới ảo tưởng trên chúng ta. Mạng lưới này tuy vô hình nhưng rất mãnh liệt. Nó làm cho chúng ta yêu thích giây phút chóng qua hơn cuộc sống vĩnh cửu. Nó khuyến dụ chúng ta chạy theo sự vô định hơn chân lý. Nó bảo ta rằng, ta chỉ có thể yêu mến tạo vật bằng cách thờ lạy chúng mà thôi.”
Chúng ta xin Chúa cho chúng ta luôn biết gắn bó với Chúa, vì chỉ có Chúa mới có thể làm thoả mãn được khát vọng thầm kín nhất của cuộc đời chúng ta và đem lại cho chúng ta một ý nghĩa đích thực về cuộc sống.
THỨ BẢY TUẦN 26 THƯỜNG NIÊN
Lc 10,17-24
“Phúc thay mắt nào được thấy điều anh em thấy!”
(Lc 10,23)
1. Lại một lần nữa, Chúa nói với chúng ta về tâm hồn đơn sơ và Chúa coi sự đơn sơ như là điều kiện thuận lợi để được Chúa dạy bảo và ban ơn. “Con xưng tụng Cha vì đã giấu không cho những người thông thái khôn ngoan biết những điều ấy, nhưng đã tỏ ra cho những kẻ đơn sơ”. (Lc 10,21)
Đây là câu chuyện đã xảy ra ở Lộ Đức.
Một quả phụ đem đứa con trai duy nhất của bà lên 10 tuổi đến hang đá Lộ Ðức. Cậu bé bị bất toại từ lúc vừa mới biết đi vì một tai nạn xe hơi. Dọc đường, bà mẹ không ngừng lập đi lập lại với con là bất cứ điều gì con cầu xin cùng Chúa Giêsu, nhờ lời bầu cử của Ðức Mẹ sẽ không bị từ chối.
Tới hang Lộ Ðức, bà mẹ đẩy con ngồi trên xe lăn nhập hàng rước kiệu cùng với các bệnh nhân khác, và kiên nhẫn chờ đợi Mình Thánh Chúa đi ngang qua đó, để lãnh nhận phép lành. Vị linh mục cầm Mình Thánh Chúa trên tay và dừng lại ban phép lành trước mỗi bệnh nhân. Khi ngài đến trước mặt cậu bé bất toại, cậu bé lớn tiếng cầu nguyện với tất cả lòng tin tưởng.
– Lạy Chúa Giêsu, nếu Chúa không chữa con lành bệnh con sẽ thưa lại với Mẹ Chúa cho xem.
Nghe vậy, vị linh mục xúc động mạnh, liền quay trở lại ban phép lành cho cậu một lần nữa. Cậu bé vừa chăm chú nhìn Mình Thánh Chúa, vừa lớn tiếng thân thưa:
– Lạy Chúa Giêsu, nếu Chúa không chữa lành bệnh cho con, con nhất định sẽ thưa lại với Mẹ Chúa cho xem.
Mình Thánh Chúa vừa được vẽ xong hình Thánh Giá trên người em thì như có một sức mạnh nào đó thúc đẩy, cậu bé đứng thẳng dậy bước khỏi xe lăn, quì gối thờ lạy tạ ơn Chúa trước sự ngạc nhiên của mọi người, nhất là trước sự xúc động của mẹ em.
2. “Các con hãy vui mừng vì tên các con được ghi trên trời”. (Lc 10,20)
Sau những thành công trong công tác mục vụ hoặc truyền giáo, thường chúng ta rất vui. Chúng ta vui vì được người ta khen ngợi – vui vì đã phục vụ. Chúa Giêsu nhắc chúng ta về một niềm vui lớn hơn gấp bội: vui vì được kể là công dân Nước Chúa, vui vì được làm cộng sự viên của Chúa, vui vì hạnh phúc vĩnh viễn mai sau.Đây mới là niềm vui thánh thiện, niềm vui của những con người đã vươn lên tới đỉnh trọn lành.
Vâng, tất cả những niềm vui của trần thế đều rất mau qua. Tiền bạc rồi cũng qua. Địa vị cao trọng rồi cũng qua…
Sử gia Plutarque có kể lại câu chuyện sau đây:
Một ngày nọ, hoàng đế Alexandre thấy triết gia Diogenes ngồi quan sát rất chăm chú bộ xương người nên hỏi:
– Khanh làm gì mà quan sát bộ xương đó kỹ càng như vậy?
Diogenes trả lời:
– Muôn tâu bệ hạ, hạ thần nghiên cứu rất kỹ mà vẫn không thấy bộ xương của phụ vương bệ hạ khác với bộ xương của người nô lệ tí nào cả.
Rồi cũng triết gia Diogenes. Một hôm đến giữa chợ Athène dựng lên một căn lều. Trước cửa lều, ông đặt một tấm bảng trên đó có ghi đậm hàng chữ như sau:
– Tại đây có bán sự khôn ngoan.
Một bậc khoa cử tình cờ đi ngang qua căn lều đọc được lời rao bán, mới cười thầm trong bụng. Muốn biết đàng sau căn lều ấy có những gì, ông mới sai người đầy tớ cầm tiền để dò la và mua cho được cái mà người bán gọi là sự khôn ngoan.
Người đầy tớ cầm tiền ra đi làm theo lời căn dặn của chủ, anh đưa cho Diogenes 3 hào và nói rằng, chủ của anh muốn có sự khôn ngoan. Cầm lấy ba hào bỏ vào túi, triết gia Diogenes nói với người đầy tớ một cách trang trọng như sau:
– Anh hãy về đọc lại cho chủ anh nghe câu này: “Trong tất cả mọi sự hãy nghĩ đến cùng đích của mình “.
Vị khoa cử thành Athène vô cùng thích thú vì lời khôn ngoan này. Ông đã cho viết trước cửa nhà như khuôn vàng thước ngọc để chính ông suy niệm mỗi ngày và tất cả những ai đi qua trước nhà ông đều có thể đọc thấy.
Charlie bị cáo buộc là đã giết một viên chức hành chánh tại Đại Học Harverford ở Pennsylvania và phải nhận án tử hình trên ghế điện. Lúc anh ở tù, một đoàn truyền bá Tin Mừng thuộc Hội Thánh Tin Lành Alden Union đã đưa anh ta đến với Chúa. Charlie học Kinh Thánh và rất thích thánh ca. Charlie hay hát bài: “Không ai săn sóc tôi bằng Chúa Giêsu “.
Trước khi bị lên ghế điện, Charlie xin được nói chuyện với các bạn tù. Nhận được phép, Charlie nói về niềm vui của anh trong Chúa: Anh bảo rằng, không còn sợ bị hành quyết. Anh rất hối hận về tội của mình, nhưng đã được Chúa tha thứ và biết rằng, chẳng bao lâu nữa sẽ được gặp Chúa trực tiếp.
Cuối giờ nói chuyện, Charlie hát bài mình thích nhất rồi bước xuống. Một tờ báo tại Philadelphia thuật rằng, khi đi vào ghế điện, anh hát một lần nữa. Khi người ta trùm đầu Charlie, câu nói cuối cùng của anh cũng là lời hát: “Một ngày kia tôi sẽ gặp mặt Chúa trong hạnh phúc”.
Lm. Giuse Đinh Tất Quý