THỨ SÁU TUẦN XXXII THƯỜNG NIÊN
Lc 17,26-37
Lời Chúa:
“Ai tìm cách giữ mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình thì sẽ bảo tồn được mạng sống” (Lc 17,33).
Câu chuyện minh họa:
Ngày xửa ngày xưa, khi trái đất còn rất hoang vắng, có một hòn đảo nhỏ xinh đẹp nằm giữa biển khơi lộng gió, đó là nơi mà tất cả các sắc thái của tình cảm đều muốn chọn làm nơi trú ngụ. Niềm Vui, Nỗi Buồn, Tri Thức… cũng như tất cả những tình cảm khác, kể cả Tình Yêu đều ở đó.
Ngày nọ, một cơn địa chấn làm rung chuyển hòn đảo, tất cả được thông báo rằng: hòn đảo sẽ bị chìm, vì thế, nên chuẩn bị tàu và rời khỏi đảo một cách nhanh chóng nhất. Không muốn chen lấn, nên Tình Yêu là người cuối cùng rời khỏi đảo. Chẳng may, thuyền của anh ta bị đánh dạt xa bờ. Hòn đảo đang dần chìm xuống từng giờ, anh ta hốt hoảng cầu cứu mọi người hãy giúp anh ta vào bờ.
Thịnh Vượng đang lướt qua trước mặt Tình Yêu trên một chiếc thuyền sang trọng, thấy thế anh ta vội hét to: “Thịnh Vượng ơi, giúp tôi vào bờ với?”. Thịnh Vượng đáp lời: “Ồ, tôi không thể, tàu của tôi đang chở rất nhiều vàng bạc, nặng lắm rồi, không còn chỗ cho anh nữa đâu.”
Tình Yêu cuống cuồng vẫy vẫy tay kêu cứu Kiêu Hãnh, lúc này đang ngự trên một du thuyền tuyệt đẹp, vừa rời khỏi đảo: “Kiêu Hãnh ơi, tôi đây, đưa tôi cùng đi với anh nhé”. Kiêu Hãnh vênh váo bộ mặt trả lời thật lạnh lùng: “Anh nhìn xem, chiếc thuyền của tôi quá hoàn hảo, từ chân tơ đến kẽ tóc, anh có thể phá hỏng mọi thứ của tôi đấy”.
Quá tuyệt vọng, anh ta quay sang cầu cứu sự giúp đỡ của Nỗi Buồn, nhưng lại nhận được một thái độ quá ư thờ ơ: “Anh không thấy tôi đang buồn rũ ra hay sao, xin hãy để tôi được yên”.
Niềm Vui đang đi chếch về phía Nam hòn đảo, nhưng may mắn thay cho nó, nó đã không nghe được tiếng kêu cầu cứu của Tình Yêu.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, bỗng một giọng nói vang lên, giọng nói của một người đàn ông già: “Lại đây nào Tình Yêu, tôi sẽ đem anh vào bờ, nhanh lên chứ”. Khi đã cập bờ an toàn, Tình Yêu vì quá vui mừng và sung sướng nên đã quên bẵng hỏi tên người đàn ông ấy. Anh ta ray rứt vì không biết ai đã cứu mình. Anh ta hỏi thăm nhiều người nhưng không ai biết, cho đến khi anh ta gặp Tri Thức, anh ta được biết rằng đó là Thời Gian.
Bởi chỉ duy nhất Thời Gian mới hiểu được Tình Yêu quan trọng đến thế nào trong đời sống này.
Suy niệm:
Tất cả vật chất này đều qua đi, chỉ có tình yêu là tồn tại mãi, và thời gian và người bạn đồng hành với chúng ta. Chúa Giêsu đã sống trọn vẹn thời gian bằng tình yêu. Khi đối diện với thập giá, chắc hẳn Ngài không tránh khỏi sợ hãi, nhưng vì tình yêu Ngài đã chấp nhận liều mất mạng sống để cứu cả một nhân loại đang chìm trong tội lỗi. Người môn đệ của Chúa, chúng ta cũng được mời gọi từ bỏ những gì thiết thân nhất, quý giá nhất. Những đòi hỏi của Chúa Giêsu xem ra khó chấp nhận, nhưng không phải là không làm được. Và những gì chúng ta trao ban, chúng ta sẽ nhận lãnh lại được gấp trăm, như Apraham đã vâng lời Thiên Chúa đem sát tế Isaac, chẳng những ông không mất con mà còn lại được cả một dân tộc; Chúa Giêsu đã vâng lời chịu chết và thân xác Người được phục sinh khải hoàn. Vì thế, chúng ta hãy mau mắn đáp lại lời mời gọi của Chúa trong tình yêu, chúng ta sẽ được lãnh nhận ân ban vô cùng cao cả từ nơi Thiên Chúa.
Lạy Chúa, xin cho con sống theo lời mời gọi của Chúa, biết trao ban chính mình để trong tình yêu Chúa con trở thành môn đệ chân chính của Ngài.
Têrêsa Mai An