Phút lắng đọng Lời Chúa – Thứ Bảy tuần I Mùa Vọng

THỨ BẢY TUẦN I MÙA VỌNG

Mt 9,35-10,1.6-8

Lời Chúa:

“Đức Giê-su thấy đám đông thì chạnh lòng thương…” (Mt 9,36)

Câu chuyện minh họa:

Hồi đó, Hoàng Đế Sabat cai trị vương quốc Ba Tư và rất được toàn dân mến phục. Nhà vua thường cải trang như một thường dân để tiếp xúc với dân chúng. Một hôm, nhà vua cải trang như một nhân công nghèo khổ lần mò các bậc thang để xuống tận dưới hầm tối của lâu đài là nơi cư ngụ của một cụ già chuyên lo việc củi lửa sưởi ấm cho cả lâu đài. Giường ngủ của cụ là đống tro tàn và lương thực hàng ngày là mẩu bánh mì đen với ly nước lã. Nhà vua đến ngồi bên cạnh cụ già và bắt đầu gợi chuyện. Đến bữa ăn, cụ già mời nhà vua chia sẻ mẩu bánh mì khô cứng thấm mềm trong ly nước lã. Cả hai cùng ăn và tiếp tục chuyện trò thân mật.

Nhà vua động lòng thương cụ già và từ ngày đó, nhà vua nhiều lần cải trang để đến thăm cụ. Riêng cụ già, tuy không biết lý lịch của người đến thăm mình là ai, nhưng vẫn tiếp tục đáp trả cử chỉ nhân đạo của nhà vua. Sau cùng, nhà vua tự nhủ: ta sẽ tỏ lộ cho cụ già này biết ta là ai, để xem ông ta sẽ xin ta điều gì. Ít hôm sau, nhà vua xuống hầm tối thăm cụ già trong y phục sang trọng và nói:

– Bấy lâu nay có lẽ ông tưởng ta chỉ là một công nhân nghèo khổ như ông, nhưng nay ta nói thật ta là vua, ta rất quý mến tình bạn của ông, vậy ông muốn gì, cứ nói, ta sẽ ban.

Nhà vua tưởng cụ già sẽ xin tiền bạc hoặc ân huệ, nhưng ông chỉ ngồi yên lặng. Tưởng cụ già không hiểu mình nói gì, nhà vua cắt nghĩa thêm.

– Có lẽ ông chưa hiểu rằng ta là vua, ta có thể làm cho ông trở nên giàu sang, danh vọng.

Cụ già cúi đầu đáp:    

– Tâu Hoàng thượng, con đã hiểu tấm lòng của Hoàng thượng trong những lần đến hầm tối này để thăm con và không ngần ngại chia sẻ với con mẩu bánh mì đen và ly nước lạnh. Đó là món quà cao quý nhất rồi, con không muốn gì hơn nữa, con chỉ xin một điều là Hoàng thượng đừng bao giờ lấy lại món quà quí giá ấy, bao lâu con còn sống trong cảnh cô đơn nghèo khổ này.

Suy niệm:

Chúa Giêsu phát họa một mẫu gương của người truyền giáo, là ra đi đến với tha nhân chia sẻ cuộc sống với họ, chứ không rao giảng suông. Vị vua trong câu chuyện trên đây đã mang đến cho ông cụ già một món quà cao quý là chia sẻ sự nghèo khó của cụ. Qua đó, chúng ta nhận thấy rằng, chỉ có chạnh lòng thương, chúng ta mới đến với tha nhân và phục vụ họ cách vô vị lợi.

Lạy Chúa, Chúa đã đến chia sẻ thân phận con người của chúng con, để cảm thông và ở lại với chúng con. Xin cho chúng con cũng biết “chạnh lòng thương” những anh chị em sống xung quanh chúng con để họ cảm nhận được tình yêu Chúa vẫn luôn hiện hữu.

Têrêsa Mai An

Gp. Mỹ Tho