Sông Thao thêm một lần tôi tắm
Thêm một lần tôi đến để rồi đi
Gió cứ thổi trống không ngoài bãi vắng
Tôi nhìn em để không nói năng gì
Tôi gửi lại đây cái buồn vô cớ
Để mang về cái nhớ bâng quơ
Xin chớ hỏi tại làm sao như vậy
Tôi vốn không rành mạch bao giờ
Em đưa tiễn bước chân gìn giữ lắm
Hạt mưa dùng dằng ngọn cỏ ven đê
Yêu mến anh xin đừng buồn em nhé
Dòng nước trôi đi hạt nước lại rơi về…. .
Phú Thọ – mảnh đất cội nguồn của đất nước, nơi đã để lại cho mỗi chúng ta- những người trẻ công giáo những khoảnh khắc, những kỉ niệm không thể nào quên. Lễ Truyền Thống SVCG TGP Hà Nội lần thứ XVII diễn ra với bao chờ mong của những người trẻ Công giáo, đặc biệt là anh chị em sinh viên Công giáo chúng ta.
Có tới, có tham dự mới thấy hết được sức nóng, thấy hết được nhiệt huyết mà những người trẻ thể hiện và chung tay góp sức cho một Lễ Ttruyền thống diễn ra thành công tốt đẹp…
Đông đến mang về cái lạnh đến se người.
Sải bước trên con đê ấy, con đê mà lần đầu tiên tôi có dịp được đặt chân đến!
Sông Thao mùa này nước cạn, cạn đến độ đứng trên đê có thể nhìn thấy từng gò đất nổi lên trên những vùng nước trong vắt, hệt như bờ vai mảnh mai của cô gái thiếu nữ khoác hờ chiếc áo kín đáo mà đầy sức quyến rũ… Màu xanh trong vắt của hai bên bãi bồi khiến tôi không khỏi nghĩ đến màu xanh ngọc dịu dàng trong “Đây thôn Vĩ Dạ” của Hàn Mặc Tử. Đã lâu rồi kể từ ngày học đại học tôi mới có thể có những rung động với những cảnh vật làng quê bình dị này, có lẽ cũng bởi vì Nỗ Lực trong con mắt tôi lúc này vừa quen vừa lạ. Cảnh vật trước mặt như tái hiện lại con đê sông Hồng nơi quê hương Lý Nhân quen thuộc của tôi.
Có chút nhớ nhà rồi!
Phải! Quen quá.
Nhưng bất chợt một cơn gió thổi mạnh làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, trở về với thực tại. Tôi bước mải trên lối đi vào nhà thờ Giáo xứ Nỗ Lực, trên tay là những dụng cụ làm trại. Đứng giữa quảng trường Đức Mẹ Mân Côi dang rộng cánh tay thấy mình như ôm cả khoảng trời rộng lớn.
Trước Lễ truyền thống tôi cũng đã biết được số lượng và cũng đã tưởng tượng ra mức độ hoành tráng của sự kiện lần này. Nhưng không, nó còn hoành tráng hơn những gì tôi nghĩ, quảng trưởng rộng thỏa tầm mắt với trung tâm của sự kiện chính là sân khấu rực cháy ánh hồng. Sáu cánh buồn đỏ tượng trưng cho nhiệt huyết đang sôi sục trong mỗi người trẻ Công giáo với khát khao “ Này con đây, xin hãy sai con” được thiết kế ở trung tâm của sân khấu. Quá ngỡ ngàng, quá bất ngờ, mình chưa từng được tham gia một sự kiện nào của sinh viên mà được tổ chức chuyên nghiệp như vậy. Nghĩ đến đây tôi bỗng nhớ đến lời của một vị Cha mà tôi vô cùng quý mến, Ngài nói chỉ có Thiên Chúa mới có thể gắn kết chúng ta lại với nhau, chỉ có Ngài mới có thể làm cho chúng ta nên một trong nhau và trong tình yêu thương hiệp nhất. Sống trong không khí này, chắc hẳn không chỉ riêng tôi, mà ai trong chúng ta cũng sẽ cảm thấy vô cùng tự hào khi là một người trẻ Ki- tô giáo.
Các hoạt động diễn ra trong hai ngày Lễ Truyền Thống để lại trong tôi rất nhiều ấn tượng, từ cuộc thi giáo lý “Youcat và sinh viên” cho đến những tiết mục văn nghệ đầy ý nghĩa, tất cả đều ẩn chứa bên trong sức trẻ và tình yêu tuyệt đối vào Thiên Chúa. Hơn hai mươi nhóm sinh viên Công giáo mang đến cho Lễ Truyền Thống những màu sắc riêng rất thú vị nhưng hội tụ chung tại một điểm, đó chính là tinh thần Ki-tô hữu trong mỗi người. Chắc chắn sẽ chẳng ở đâu tôi có thể tìm thấy chính mình như tại gia đình sinh viên Công Giáo này.
Tôi đã học hỏi và trở thành một người trẻ truyền giáo… “bạn không cần cho mọi người biết Chúa Giê-su là ai, mà hãy sống sao để người khác phải hỏi bạn rằng Chúa Giê-su là ai.” Câu chủ đề của đại hội “Này con đây , xin hãy sai con” cũng sâu sắc là vì thế.
Trải qua hai ngày đại hội, được sống, được cười với những người anh em, cảm thấy Đức tin trong tôi lại được thêm mạnh mẽ và đi đúng hướng hơn. Đêm cầu nguyện dưới ánh nến lung linh có lẽ sẽ là những phút giây linh thiêng mãi không thể nào quên trong quãng đời sinh viên của tôi, dường như Chúa đã chạm đến sâu thẳm lòng tôi, mở lòng tôi và cho tôi thêm yêu mến những gì tôi đang có.
Dời khỏi mảnh đất Phú Thọ mà trong lòng tràn ngập sự nuối tiếc, nuối tiếc những phút giây ý nghĩa đã qua, nuối tiếc tại sao mình không cháy hết mình hơn nữa…sẽ là những kỉ niệm không bao giờ phai mờ trong kí ức tôi.
Nhưng tôi biết rằng hành trang trên vai tôi giờ này đó chính là một Đức Tin mạnh mẽ, những bài học cho con đường học tập và lập nghiệp phía trước – con đường của một người trẻ Ki-tô giáo mang Chúa đến với mọi người.
Nỗ Lực – khoảnh khắc đáng nhớ!
Trần Mạnh Hưng, nhóm SVCG Hà Nam