Một qui luật sống
Mc 12, 13-17
Khi ấy, người ta sai mấy người thuộc nhóm biệt phái và đảng Hêrôđê đến Chúa Giêsu để lập mưu bắt lỗi Người trong lời nói. Họ đến thưa Người rằng: “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là người chân thật không vị nể ai, vì Thầy chẳng xem diện mạo, một giảng dạy đường lối Thiên Chúa cách rất ngay thẳng. Vậy chúng tôi có nên nộp thuế cho Cêsarê không? Chúng tôi phải nộp hay là không?”
Nhưng Người biết họ giả hình, nên bảo rằng: “Sao các ông lại thử Ta? Hãy đưa Ta xem một đồng tiền”. Họ đưa cho Người một đồng tiền và Người hỏi: “Hình và ký hiệu này là của ai?” Họ thưa: “Của Cêsarê”. Người liền bảo họ: “Vậy thì của Cêsarê, hãy trả cho Cêsarê; của Thiên Chúa, hãy trả cho Thiên Chúa”. Và họ rất đỗi kinh ngạc về Người.
(Nguồn: Uỷ ban Thánh Kinh / HĐGMVN)
“Vậy thì của Cêsarê, hãy trả cho Cêsarê; của Thiên Chúa, hãy trả cho Thiên Chúa” (Mc 12,17)
A- Phân tích (Hạt giống…)
1. Cuộc chất vấn đề nộp thuế này không nhằm mục đích tìm hiểu mà chỉ nhằm gài bẫy hại Chúa Giêsu.
2. Chúa Giêsu trả lời vừa khéo, vừa rõ: “Của Xêda hãy trả cho Xêda, của Thiên Chúa hãy trả cho Thiên Chúa”. Nghĩa là mỗi người hãy chu toàn bổn phận đối với người cầm quyền và đối với Thiên Chúa.
3. Đặc biệt, Chúa Giêsu còn nhắc những đối thủ của Ngài: do ý đồ gài bẫy hại Ngài, họ chỉ quan tâm đến những ý đồ chính trị. Họ cần nhớ họ còn những bổn phận khác quan trọng hơn mà họ chu toàn, đó là những bổn phận đối với Thiên Chúa.
B- Suy gẫm (… nẩy mầm)
1. Những người biệt phái và đảng Hêrôđê dùng những lời lẽ rất tốt đẹp như những chiếc lá che trên những cái hố mà họ đặt sẵn chiếc bẫy ở dưới. Tôi liên tưởng đến những lời nói đầu môi chót lưỡi, những lời khen ngợi không thành thực, những câu nói gài bẫy hại người. Sống với những người như thế thật là nguy hiểm. Nếu tôi thật là con người như thế thì cũng thật nguy hiểm cho những người sống chung với tôi.
2. “Hãy đưa cho Ta xem đồng tiền… hình và kí hiệu này là của ai?…”: Chúa Giêsu dạy tôi chớ bộp chộp phản ứng hay phán đoán. Hãy xem kỹ vấn đề dựa trên những sự kiện, những dấu chỉ, và hãy phân biệt rõ những lĩnh vực, cái nào là của Xêda, cái nào là của Thiên Chúa.
3. Trong cuộc sống của tôi những gì là “của Xêda” (nghĩa là thuộc về vật chất, thế gian) và những gì là “của Thiên Chúa”. Tôi đã trả cho mỗi bên như thế nào? Có trả đủ không?
4. Một người kia rất nghèo. Chúa thương ban cho anh ta 10 trái táo: 3 trái để anh ăn, 3 trái để anh bán lấy tiền cất một túp lều che nắng che mưa, 3 trái để anh bán lấy tiền mua quần áo mặc, và trái thứ 10 để anh làm lễ vật dâng lên Chúa biểu lộ lòng biết ơn.
Anh cầm 10 trái táo Chúa ban tặng, ăn 3 trái, bán 3 trái lấy tiền cất lều, bán 3 trái lấy tiền mua quần áo. Còn trái thứ 10, anh thấy hình nó to và ngon hơn những trái trước. Anh thèm quá, nhưng anh nhớ Chúa bảo anh dâng nó cho Ngài để tỏ lòng biết ơn. Tuy nhiên, anh tự lý luận rằng Chúa có tất cả mọi trái táo trên trần gian này, cần gì một trái táo nhỏ bé của anh. Thế là anh ăn nốt. (Firt Baptist Reminder)
(Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái)
Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết sống chu toàn bổn phận đối với Chúa, đối với gia đình, đối với bản thân và nhất là biết yêu thương giúp đỡ anh chị em nghèo khổ chúng con gặp gỡ hằng ngày. Amen.
Xem thêm:
BÀI ÐỌC I: Tob 2, 10-23
“Tuy bị mù lòa, ông cũng không phiền trách Thiên Chúa”
Bài trích sách Tobia
Xảy ra trong một ngày nọ, Tobia đi chôn xác mệt nhọc, trở về nhà, ông liền nằm ngủ bên vách tường, thì phân nóng chim én từ tổ rơi xuống mắt ông, khiến ông bị mù. Chúa cho phép ông chịu thử thách như thế, để nêu gương nhẫn nại cho hậu thế như thánh Gióp xưa. Vì từ lúc còn bé, ông có lòng kính sợ Thiên Chúa, và tuân giữ giới răn của Người, tuy bị mù lòa, ông cũng không phiền trách Thiên Chúa. Trái lại, ông vẫn một lòng kính sợ Thiên Chúa, và tạ ơn Người hằng ngày trong đời ông. Vả các vua xưa nhạo báng thánh Gióp thế nào, thì nay bà con họ hàng cũng chê cười đời sống của ông mà rằng: “Hy vọng của ông ở đâu? Ông làm phúc và chôn xác được ích gì?” Nhưng Tobia quở trách họ rằng: “Các ngươi đừng nói vậy, vì chúng ta là con cái các thánh, chúng ta trông đợi cuộc sống mà Thiên Chúa sẽ ban cho những ai không bao giờ thay đổi lòng tin vào Người”.
Còn bà vợ của ông là Anna, hằng ngày đi dệt vải, hễ kiếm được gì bởi tay mình làm để nuôi thân, bà đem về, bởi đó, có lần bà nhận được một con dê đem về nhà; ông ông chồng nghe tiếng dê be be, liền nói: “Coi chừng, kẻo lỡ phải của ăn trộm đó. Hãy dắt đem trả cho chủ nó, vì chúng ta không được phép dùng đến của ăn trộm”. Bà vợ ông nổi giận trả lời rằng: “Rõ là niềm hy vọng của ông ra vô ích, và kết quả việc bố thí của ông nay đã rõ ràng!” Và bà tiếp tục nói những lời như thế mà mạt sát ông.
(Nguồn: Uỷ ban Thánh Kinh / HĐGMVN)