THỨ BA.Tuần 4 PS
Ga10,22-30.
A. Phân tích (Hạt giống…)
Tiếp theo bài giáo lý sống theo sự dẫn dắt của Chúa Giêsu:
Chúa Giêsu là Mục tử: “Chiên tôi thì nghe tiếng tôi. Tôi biết chúng và chúng theo tôi. Tôi cho chúng được sự sống đời đời, chúng sẽ không bao giờ hư mất”.
B. Suy niệm (…nẩy mầm.)
1. Tôi biết chiên của tôi. Biết theo thánh Gioan là yêu thương.
Có một câu chuyện truyền kỳ rất hay kể lúc Môi se trốn khỏi Ai cập, chăn chiên cho Giêtrô trong đồng vắng: có một con chiên trong bầy bỏ đàn đi mất Môi se kiên nhẫn đi tìm nó và ông đã tìm thấy nó đang uống nước bên giòng suối. Môi se đến bên nó để tay trên mình nó và nói thật nhỏ nhẹ:
– Tại vì mày khát nên mày bỏ đi? Ông không giận con chiên vì nó đã làm ông mệt mỏi, nhưng cảm thông với nó và mang nó trở về. Thượng Đế nhìn thấy như vậy, Ngài phán: “Nếu người này thương xót một con chiên đi lạc như vậy, đây chính là người ta muốn lập làm người lãnh đạo dân ta.
2. Con chiên Ta thì nghe tiếng Ta. Ta biết chúng và chúng theo Ta”. Phụng vụ đang dạy chúng ta sống dưới sự dẫn dắt của Chúa Giêsu Mục tử tốt lành. Muốn thế, ta phải “nghe tiếng” Ngài và “đi theo” Ngài. Chiên không nghe theo tiếng người lạ.
Một người Mỹ đi du lịch qua xứ Syrie, đã thấy ba người chăn chiên dẫn bầy mình ăn chung với nhau. Một lúc sau, một trong ba người chăn này kêu chiên mình:
-Men ah 1 Men ah ! (Theo tiếng Ả rập có nghĩa là “Hãy theo ta ! Hãy theo ta !”)
Các con chiên của người này liền tách khỏi bầy và đi theo người ấy lên đồi.
Người chăn thứ hai cũng kêu như vậy, và chiên của anh ta liền đi theo anh ta.
Người Mỹ nói với người chăn thứ ba:
– Xin anh vui lòng cho tôi mang đồ đạc của anh để tôi kêu như anh kêu, xem các con chiên này có theo tôi hay không.
Anh ta sẵn sàng cho người Mỹ này mược đồ đạc. Xong xuôi, người Mỹ kêu :”Men ah ! Men ah !”, nhưng chẳng có con chiên nào nhúc nhích. Lạ quá Người Mỹ ngạc nhiên hỏi :
– Thế chiên không nghe tiếng ai khác, ngoại trừ anh thôi sao ?
Người chăn Syrie trả lời :
– Ồ! có chứ! Vài con chiên bị bệnh, nó sẽ đi theo bất cứ ai.
Người ta tìm thấy trong một cuốn nhật ký những tâm tình sau đây:
Suốt đời tôi, tôi rất sợ chết, cho đến ngày một đứa con tôi về với Chúa. Trong lễ nghi an táng cháu, Cha sở kể câu chuyện sau: “Một Mục tử dẫn bầy chiên đến bờ sông. Nhìn dòng nước chảy xiết, tự nhiên là bầy cừu sợ hãi. Người mục tử không làm sao hối thúc chúng qua được. Cuối cùng ông lựa ra một con cừu non, cùng đi với nó xuống dòng nước và dắt nó qua bên bờ bên kia. Khi cừu mẹ thấy con mình ra đi, nó quên cả sợ hãi và phóng theo. Và thế là cả bầy cừu nối đuôi nhau theo sự hướng dẫn của người Mục tử.
Một mai có phải theo con tôi về với Chúa, tôi chẳng sợ (Góp nhặt).
3. “Con chiên Ta thì nghe tiếng Ta, Ta biết chúng và chúng theo Ta”.
Trong phim “Giai điệu hạnh phúc” (La Mélodie du bonheur), cô Maria đã đem tình thương và hạnh phúc đến cho gia đình viên đại úy. Cô đã cảm hóa được những đứa con của ông, chia sẻ và cảm thông với chúng. Cô đến với từng đứa trẻ, hiểu rõ những tính nết và cả những khát vọng của chúng. Từ những đứa trẻ ngộ nghĩnh và bướng bỉnh, chúng đã trở nên ngoan hiền dễ thương. Chúng cũng cảm thấy phải yêu thương và nghe lời cô chỉ bảo.
Hình ảnh của cô để lại trong tôi một ấn tượng hết sức tốt đẹp về người Mục tử. Chúa Giêsu là vị Mục tử nhân hậu và tốt lành. Ngài không những biết rõ và biết từng con chiên mà còn yêu thương chăm sóc và hiến mạng sống vì đoàn chiên. Ngài sống lại và trở nền nguồn sống của đoàn chiên.
Phần tôi, một con chiên trong đàn, tôi cũng được Ngài yêu thương chăm sóc vỗ về, nhưng tôi còn biết quá ít về Ngài và chưa theo Ngài trọn vẹn.