Có lẽ không ai trong chúng ta không từng có những giây phút trải qua những thử thách và những đau khổ trong cuộc sống, và không ít người có những lần đi tìm niềm hy vọng trong bóng tối của cuộc đời mình… Những lúc đối diện và chìm ngập giữa những thử thách và đau khổ như thế trong cuộc đời, có lẽ hầu như mọi người chúng ta đều nghĩ về Thiên Chúa và tìm đến với Ngài như một điểm tựa, một niềm tin, một bến bờ, một chiếc phao cứu mạng trong những lúc chúng ta bị “chìm sâu” giữa lòng biển cả của cuộc đời đầy dẫy những gian truân và thử thách….
Tôi muốn chia sẻ những điều mới đây đã xảy đến trong gia đình tôi và những cảm nghiệm của chính tôi khi chúng tôi cùng nhau sống Lời Chúa với niềm tin vững mạnh và để niềm vui của Phúc Âm loan tỏa và soi sáng, hướng dẫn chúng tôi ngay trong những hoàn cảnh tưởng chừng như tuyệt vọng nhất của con người khi đối diện với cơn bệnh hiểm nghèo mà cuộc sống và niềm hy vọng của con người trở nên thật mong manh, nhỏ bé!
Trước hết, xin được chia sẻ về hoàn cảnh cá nhân của mình. Tôi là người con thứ sáu trong gia đình, ba tôi đã được Chúa gọi về cách đây hơn 7 năm bởi căn bệnh ung thư ruột già và sau đó một năm thì mẹ tôi cũng đã về với Chúa do cơn đột trụy về tim (heart attack) sau những năm tháng nằm liệt trên giường bệnh… Kể từ đó, tôi sống chung cùng với vợ chồng người em gái có ba cháu nhỏ mà đứa lớn nhất được 12 tuổi và đứa nhỏ nhất được 8 tuổi, cùng với vợ chồng người anh mà chúng tôi đã bảo lãnh từ bên Việt Nam qua được hơn 6 năm. Kể từ sau ngày ba mẹ tôi về với Chúa, gia đình chúng tôi tổ chức những buổi đọc kinh tối mỗi ngày để cầu nguyện cho linh hồn của những người quá cố. Truyền thống này được giữ gìn kể từ đó cho đến nay khi mà các đứa cháu của tôi lớn dần lên theo năm tháng cho đến độ tuổi như đã kể trên… Khi các cháu đến tuổi đi học giáo lý và Việt ngữ thì gia đình chúng tôi tập cho các cháu đọc Phúc Âm bằng tiếng Việt…Khởi đầu là các sách Phúc Âm bằng tranh ảnh cho đến hiện nay, các cháu đã có thể đọc rành rẽ Phúc Âm bằng tiếng Việt. Cứ mỗi buổi tối, gia đình chúng tôi sum họp và cùng nhau đọc kinh tối, chia sẻ Lời Chúa qua một đoạn Phúc Âm ngắn và tôi cố gắng giải thích ý nghĩa của Lời Chúa trong đoạn Phúc Âm đó cho các cháu hiểu….
Cuộc sống cứ bình yên trôi qua như thế cho đến một ngày cách đây hơn ba tháng…Rất tình cờ trong một lần đi khám sức khỏe định kỳ, người bác sĩ đã vô tình tìm ra một cái bướu nhỏ trên cơ thể của người em tôi (là mẹ của ba cháu nhỏ). Khi tiến hành xét nghiệm bioxy thì được biết đó là một khối u ác tính… Người bác sĩ đã gửi em tôi đi làm thêm các xét nghiệm về quang tuyến khác để xác định tình trạng tiến triển của khối u ác tính này… Sau tất cả các xét nghiệm thì kết quả được phát hiện là em tôi đã ở vào giai đoạn thứ ba trong bốn giai đoạn của căn bệnh ung thư bạch cầu (lymphoma). Quả là một tin sét đánh ngang tai cho một người mẹ trẻ mới ngoài 40 tuổi đời với ba đứa con còn thơ dại mới được 8 , 9 và 12 tuổi đầu… Những đứa cháu của tôi đang ở vào lứa tuổi của hồn nhiên và hy vọng, lứa tuổi của những vui tươi, ngây thơ và chưa hiểu, chưa cảm nhận được thế nào là nỗi đau của sự mất mát người mẹ hay người cha…. Khi cái tin “ung thư máu ở thời kỳ thứ ba” được bác sĩ chẩn đoán và lập lại cho người em tôi thì nó cũng đồng nghĩa như một bản án “tử hình” đã được phán quyết và đã để lại sức nặng “ngàn cân” trong lòng của từng người trong gia đình chúng tôi…Chúng tôi dường như quỵ ngã và không tin được vào những gì mà thực tế đang xảy ra trước mắt, ở trong hoàn cảnh rất đau đớn và thương tâm khi nhìn và nghĩ tới hình ảnh của những đứa trẻ sắp sửa mất mẹ ở vào độ tuổi quá nhỏ bé và ngây thơ này…. Chúng tôi chưa thể và chưa quen được với những viễn ảnh thật buồn đang hiện ra ở trước mắt khi nghĩ về tương lai của các cháu…. Thế rồi, sau những giờ phút “choáng váng” vì cái tin “sét đánh” này, gia đình chúng tôi tập làm quen dần với cơn bệnh và tập sống chung với cơn bệnh qua những giờ phút cùng cầu nguyện bên nhau và phó dâng tất cả mọi nỗi đau đớn trong tâm hồn cho Chúa…Chúng tôi vẫn tiếp tục những buổi đọc kinh và chia sẻ Lời Chúa mỗi tối trong bầu không khí thân thương của gia đình, để cố gắng nuôi dưỡng và giữ gìn bầu không khí an bình và phó thác cho Chúa tất cả mọi sự…. Chúng tôi cảm nhận được sự khác biệt của những lần cầu nguyện này so với những lần cầu nguyện lúc trước là: Sự cầu nguyện trở nên thiết tha hơn, sốt sắng hơn và chúng tôi chạy đến cầu khẩn với Đức Mẹ tha thiết hơn với tất cả tấm lòng và con tim để nài xin tình yêu và lời cầu bầu của Đức Mẹ trước ngai tòa của Thiên Chúa, sao cho một phép lạ nào đó sẽ xảy ra để những đứa cháu của tôi không mất đi một người mẹ, và để chúng có thể hưởng những ngày tháng vui vẻ, hồn nhiên của tuổi thơ một cách trọn vẹn….
Lời cầu nguyện của chúng tôi như những tiếng vọng tha thiết bay theo ngàn gió và vang vọng giữa ngàn mây, chứa đựng sức mạnh của một niềm tin tưởng tuyệt đối và một niềm phó thác trọn vẹn vào sự quan phòng và tình yêu bao la vô bờ bến của Thiên Chúa…. Mỗi một lời kinh chúng tôi đọc hàng ngày, mỗi một Lời Chúa dạy trong Kinh Thánh như thấm sâu mãi vào tâm hồn trong trắng của từng đứa cháu bé nhỏ ngây thơ, và thấm sâu vào tâm khảm, tim óc của từng thành viên trong gia đình thân thương của chúng tôi… Lời nguyện cầu ngày một chất ngất, ngày một cao vời cứ mãi dâng lên như trầm hương bay tỏa trước Thánh nhan Thiên Chúa… Chúng tôi đã làm tất cả những gì mà y học và khả năng con người có thể làm được, phần còn lại chúng tôi đã phó dâng trọn vẹn vào quyền lực và sự che chở của Thiên Chúa tình yêu….. Trong vòng hơn ba tháng, những chuỗi kinh Mân côi được liên lỉ dâng lên trước ngai tòa Đức Mẹ, những chuỗi kinh kính lòng thương xót Chúa được tha thiết khẩn cầu, cùng với niềm phó thác trọn vẹn vào tình yêu và lòng thương xót của Chúa như lời kinh “Vì cuộc khổ nạn đau thương của Chúa Giêsu Kitô, xin Cha thương xót chúng con và toàn thế giới”….
Và rồi sức mạnh của niềm tin và lời cầu nguyện đã được đáp trả…. Một phép lạ nhiệm mầu đã được thể hiện để danh Chúa mãi mãi được tỏa sáng và được tôn vinh như lời của Thánh Vịnh 136: “Hãy tạ ơn CHÚA vì Chúa nhân từ, muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương.” … Một tuần lễ trước đây, với chỉ sau ba lần em tôi được điều trị bằng hóa trị (chemotherapy), kết quả các cuộc xét nghiệm đã cho thấy “Negative”… Tất cả các cục bướu ác tính trước đây trên cơ thể em tôi mà các phim ảnh cho thấy chúng đã lan ra khắp nơi từ vùng ngực, vùng bụng và vùng bên dưới của người phụ nữ, mà các bác sĩ đã xác định bệnh đang ở vào thời kỳ thứ ba trong bốn thời kỳ của căn bệnh ung thư, thì nay đã hoàn toàn biến mất trên phim ảnh xét nghiệm…. Chúng tôi vô cùng xúc động và thật vui mừng trước kết quả mới nhất của cuộc thử nghiệm… Trên đường lái xe từ bệnh viện “City of Hope” về nhà, lòng chúng tôi tràn ngập niềm hân hoan vui mừng và vô cùng cảm tạ, tri ân, ngợi khen Thiên Chúa cao cả…. Ngài đã gửi đến cho chúng tôi những thử thách trong cuộc đời, những đau đớn của sức nặng “ngàn cân” trong cơn bệnh hiểm nghèo, những thử thách của niềm tin vào tình yêu và lòng thương xót của Chúa….Tất cả và tất cả những gì Chúa đã gửi đến thì giờ đây, Ngài đã giang cánh tay nhân từ và mở rộng lòng thương xót vô biên của Ngài để cứu chữa và ban phát tình yêu cùng sự bình an trong tâm hồn của từng người trong gia đình chúng tôi…..Tôi cảm nghiệm được rằng: Tất cả những điều Ngài đang thi ân xuống cho gia đình chúng tôi trong cả cuộc đời của chúng tôi, và đặc biệt trong biến cố vừa qua, để danh Thánh của Thiên Chúa luôn được mãi mãi tôn vinh và tỏa sáng trước con mắt của người đời….Nếu người đời cho những gì là KHÔNG THỂ, thì Thiên Chúa sẽ làm chúng trở thành CÓ THỂ; nếu người đời cho những gì là TUYỆT VỌNG, thì Thiên Chúa biến chúng trở thành NIỀM HY VỌNG; nếu người đời cho những gì là ĐAU KHỔ, thì Thiên Chúa biến chúng trở thành NIỀM VUI; nếu người đời cho những gì là TẬN CÙNG CỦA CHẾT CHÓC, thì Thiên Chúa biến chúng trở thành SỰ SỐNG VĨNH CỬU MUÔN ĐỜI….
Giây phút này đây, khi ngồi viết những dòng chữ này, tôi muốn được trải lòng mình ra để nói về một Thiên Chúa của tình yêu, một Thiên Chúa đầy lòng trắc ẩn, rất nhân từ và giàu tình xót thương để cảm tạ, để tri ân và để ngợi khen danh Ngài mãi mãi vì “…Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương….” Lời Chúa phán với đám đông dân chúng và các môn đệ theo Ngài vẫn đang vang vọng trong tâm hồn và trí óc của tôi: “Hãy đến với Ta hỡi tất cả những ai khó nhọc và gánh nặng, Ta sẽ bổ sức cho các con.” (Mt 11,28)
Năm nay, Đức Thánh Cha Phanxicô mời gọi từng người chúng ta hãy “Sống niềm vui Phúc Âm trong gia đình”, hãy để cho Lời Chúa trở thành kim chỉ nam và là ngọn đuốc soi đường cho chúng ta giữa muôn nẻo đường chông gai và tăm tối của cuộc đời…. Lời mời gọi của Đức Thánh Cha Phanxicô nhắc nhở mỗi người chúng ta cần phải biết Sống theo Lời Chúa, cần phải biết mang Lời Chúa để thực thi hàng ngày, nơi gia đình, trong các môi trường xã hội và các nẻo đường mà chúng ta dấn bước trong cuộc đời, để chúng ta luôn tiến bước với một niềm tin vững chắc và để ánh sáng Phúc Âm, ánh sáng của Lời Chúa luôn mang niềm vui và sức mạnh nâng đỡ chúng ta trên muôn vạn nẻo đường…
Ước mong mỗi người chúng ta luôn gặp gỡ được Thiên Chúa qua từng biến cố, từng sự kiện xảy đến trong cuộc đời…Và cũng ước mong mỗi người chúng ta có thể sống niềm vui của Phúc Âm, niềm vui của Tin Mừng và Hy vọng ngay trong chính gia đình của mình, qua từng biến cố xảy đến trong cuộc đời của mình, để ánh sáng của Lời Chúa luôn là ngọn đuốc soi đường cho chúng ta dấn thân và tiến bước như lời của Chân phước Đức Hồng Y Phanxicô Xavie Nguyễn Văn Thuận: “Chúng ta là những người lữ hành trên con đường hy vọng.”
Xin kính chúc cộng đoàn dân Chúa sống năm “Phúc Âm Gia Đình” tràn ngập Ân sủng và tình yêu của Thiên Chúa, một năm tràn đầy những niềm vui và hy vọng khi chúng ta sống và mang được Lời Chúa vào trong mỗi gia đình, nơi từng cá nhân nhỏ bé trong gia đình thân yêu của chúng ta.
St. Columban, Ngày Lễ Các Thánh 01/11/2014
Maria Trần Thị Lệ Xuân