Gợi ý suy niệm Lời Chúa – Chúa nhật 26 thường niên, năm B

G ỢI Ý SUY NIỆM LỜI CH ÚA

Chúa nhật 26 thường niên năm B

Lời Chúa: Mc 9,36-43.45. 47-48

B26Vs-Gợi ý suy niệm Lời Chúa - Chúa nhật 26 thường niên, năm B

Ơn Chúa không dành cho riêng ai. Thiên Chúa là của mọi người. Thế nhưng vẫn có nhiều người làm như độc quyền trên Thiên Chúa, làm như Thiên Chúa là của riêng họ. Đó là thái độ của phái Pharisêu, và ông Gioan, môn đệ của Chúa Giêsu cũng lây nhiễm thứ tinh thần độc quyền đó.

Nhiều người tín hữu thiện chí cũng bị ảnh hưởng của thái độ độc quyền đó. Chúng ta cũng dễ bị giam tù trong những nếp sống đạo đức lỗi thời, những cái nhìn hẹp hòi, tưởng rằng phải bảo vệ chân lý, bảo vệ đạo Chúa, đừng để lây nhiễm những căn bệnh của thời đại. Sự khôn ngoan của loài người không bảo vệ được Thiên Chúa. Thiên Chúa là sự sống. Ngài không nằm trong những khuôn mẫu của loài người. Chúng ta không thể giam hãm Thiên Chúa trong những nguyên tắc khoa học hay trong bất cứ khuôn mẫu nào.

Chúa Giêsu là đường chứ không là một phiến đá. Ngài là tương lai, Ngài luôn lôi kéo chúng ta về tương lai của Ngài. Ngài là cùng đích của mọi sự. Ngài gồm tóm nơi Ngài tất cả mọi thiện hảo. Thánh Thần của Ngài là một ngọn gió, muốn thổi đâu thì thổi.Chúng ta không ngăn cản gió bằng bàn tay nhỏ bé của chúng ta.

Hãy chăm chú tìm thấy dấu vết của Ngài trong mọi sự, trong nụ cười trẻ thơ, trong màu sắc của hoa, của mây, của nước. Mọi thiện hảo là của Chúa. Chúng ta đừng ngăn cản người ta trừ quỷ, nhưng hãy cùng với mọi người thiện chí, chống lại tất cả những gì là gian ác, xấu xa.

Sự thiện được phản chiếu trong mọi tạo vật. Thiên Chúa là ánh sáng, Ngài phản chiếu sự huy hoàng của Ngài trong mọi người, trong mọi giọt sương long lanh, trong những mặt nước phẳng lặng, trong từng ánh mắt.

Hãy tẩy sạch những vướng mắc trong ánh mắt chúng ta để có thể nhìn thấy những gì tốt đẹp nơi mọi người, trong từ cố gắng âm thầm của họ. “Ai không chống chúng ta là ủng hộ ta”.

Chúa Giêsu đã đột nhập vào thế gian để tẩy sạch tất cả những gì xấu xa, để canh tân tất cả, để cứu vớt tất cả. Ngài mang lại cho thế gian tăm tối nầy ánh sáng của Ngài. Ánh sáng đó phản chiếu trong mọi người thiện chí dù không đồng tín ngưỡng với chúng ta. Ngài phá đổ tất cả những gì là óc bè phái, cực đoan, quá khích.

Lắm lúc chúng ta phải hỗ thẹn vì những người khác quảng đại hơn chúng ta. Một linh mục nói một cách mỉa mai: “Người Công giáo chúng ta được dạy dỗ từ nhỏ, vì thế họ tính kỷ lắm!”

Chúa Giêsu đã gieo mầm tình yêu ròng rã hai mươi thế kỷ, nhưng các Kitô hữu vẫn chia rẽ, bè phái và thậm chí hận thù nhau. Vẫn còn những hẹp hòi, vẫn còn những tự mãn kiêu căng, vẫn còn những mù lòa đáng tiếc? Tại sao?

Tìn Mừng tình yêu chưa thấm vào xương thịt chúng ta. Ánh sáng đã lu mời rồi chăng? Muối đã lạt đi rồi chăng? Không. Chúng ta phải cùng với Ngài làm một cái gì đó cho anh em chúng ta. Đừng loại trừ. Phải gom những gì tốt nơi anh em chung quanh chúng ta. Hãy hiến dâng nhiều hơn. Nhiều người không cùng niềm tin với chúng ta cũng dám hi sinh để làm cho thế giới nầy tốt hơn, nhân đạo hơn. Khuôn mặt của Chúa Giêsu ẩn hiện trong những hy sinh đó.

Chúa Giêsu nói đến một ly nước lã cho một người thuộc về Ngài, vẫn được phần thưởng. Ngài muốn nói gì?

Ngài muốn chúng ta nhìn người anh em là hiện thân của Ngài. Họ không là người xa lạ mà là người nhà của Thiên Chúa, người đã được cứu chuộc bằng giá máu của Ngài. chỉ một ly nước mát thôi cũng được ân thưởng, nhưng… Nếu chúng ta làm cớ cho họ vấp phạm thì sao?

Không lúc nào chúng ta thấy Chúa Giêsu đanh thép đối với những người làm gương mù gương xấu, làm cớ vấp phạm cho những người bé mọn như thế. “Thà buộc cối đá lớn vào cổ nó mà quăng xuống biển còn hơn”.

Chúng ta thấy Chúa quí chuộng những người bé mọn như thế nào! Còn chúng ta?

Chúa Giêsu đã trở thành người bé mọn nhất. Máng cỏ, Nadaret, những con đường nắng cháy và cuối cùng Giếtsêmani và đỉnh đồi Canvê thống khổ…

Sống cho ai? Cho những người bé mọn như Ngài. Ngài đến để cứu vớt. Ngài trả giá cho hạnh phúc của nhân loại. Ai làm cho một người bé mọn mất đi hạnh phúc mà Ngài đã chuộc lại bằng cả cuộc đời và đau khổ của Ngài, thì đương nhiên, không thể tránh hậu quả. Và nếu chúng ta làm cho chính mình mất đi hạnh phúc đó thì sao? Hậu quả cũng rất tai hại. Vậy nếu cần, phải dám móc mắt, chặt tay…

Đây chỉ là một cách nói nhưng là một cách nói hết sức đanh thép.

Hạnh phúc Chúa ban quí hơn cả mạng sống huống chi một phần thân thể! Tác giả thánh vịnh cũng nói: “Tình yêu Chúa quí hơn mạng sống, môi con ca ngợi Chúa muôn đời”.

Vì hạnh phúc của chúng ta, Chúa Giêsu đã trả một giá rất đắt. Chúng ta không dam trả giá sao? Nghe Chúa nói chúng ta ngao ngán sao?

Chúng ta chưa biết được vinh quang Chúa dành cho chúng ta sau cuộc sống nầy. Thánh Phaolô nói: “Những đau khổ chúng ta chịu bây giờ sánh sao được với vinh quang mà Chúa sẽ mạc khải nơi chúng ta”. Các thánh đã hiểu được điều đó, vì thế các ngài đã dám từ bỏ mọi sự để theo Ngài. Các thánh tử đạo dám liều mạng. Chúng ta làm gì?

Chúa cũng nói: “Ai muốn theo Ta, phải bỏ mình, vác thập giá mà theo”. Chúa đòi buộc gắt gao, nhưng phần thưởng Nước Trời thì không gì so sánh được. Con đường núi Sọ đau đớn thật, nhưng nó dẫn tới phục sinh và trường sinh.

Chúa còn đòi buộc hơn nữa: “Anh em hãy làm nhân chứng cho Thầy”. Chúng ta hiểu được không? Muốn như thế, phải móc mắt, chặt tay… Nghĩa là dám hi sinh đến mức cuối cùng và nếu cần chết cho Ngài.

Điều nầy xem ra như mơ mộng, nhưng là thực tế mỗi ngày là dám chống lại tội lỗi và gian ác dưới bất cứ hình thức nào. Cần hi sinh những cái nhỏ bé để đạt được những điều vĩnh cửu.

Chúa Giêsu đã làm gương suốt đời Ngài, một mẫu gương sống động, rõ ràng. Hiện nay vẫn còn hiển hiện trước mắt chúng ta qua cây thập giá mà chúng ta vẫn thấy hằng ngày mà chúng ta không còn chú ý.

Làm chứng cho Chúa là ơn gọi của mọi người chúng ta. Làm chứng bằng một cuộc sống yêu thương như Ngài, yêu thương đến mức độ liều mạng. Chúa vẫn đi trước và vẫn còn đồng hành với chúng ta qua bí tích Tình Yêu. Chúng ta chỉ có thể làm chứng cho Ngài khi chúng ta mặc lấy những tâm tình của Ngài, như thánh Phaolô đã dạy. Ăn lấy Chúa để nên một với Ngài, yêu thương như Ngài đã yêu thương chúng ta.

Con đường còn dài, cứ tin cậy và bước tới, vì cuối đường vẫn có Ngài ở đó.

Lm Trầm Phúc