Trong buổi gặp gỡ với khoảng 100 nữ tù nhân và nhân viên nhà tù, Đức Thánh Cha nhấn mạnh: “Tất cả chúng ta là anh chị em, không ai có thể từ chối người khác!”
Ngài nói: Tôi muốn chúng ta sống thời điểm này không chỉ như một “chuyến thăm chính thức”, mà là một cuộc gặp gỡ trong đó, nhờ ân sủng của Thiên Chúa, chúng ta dành cho nhau thời gian, lời cầu nguyện, sự gần gũi và tình cảm huynh đệ. Hôm nay tất cả chúng ta khi bước ra khỏi sân này sẽ giàu có hơn – có lẽ giàu nhất sẽ là tôi – và những điều tốt đẹp mà chúng ta trao cho nhau sẽ rất quý giá.
Chính Chúa muốn chúng ta cùng nhau vào thời điểm này, đến đây bằng những con đường khác nhau, một số rất đau khổ, cũng do những sai lầm mà từ đó, theo những cách khác nhau, mỗi người phải chịu những vết thương và vết sẹo. Và Thiên Chúa muốn chúng ta ở bên nhau vì Người biết rằng mỗi người chúng ta, ở đây, hôm nay, đều có một điều gì đó độc đáo để cho và nhận, và tất cả chúng ta đều cần điều đó. Mỗi người chúng ta đều có cái riêng, có một món quà để cho đi, để chia sẻ.
Nhà tù là một thực tế khắc nghiệt, và các vấn đề như tình trạng quá tải, thiếu cơ sở vật chất và nguồn lực, các đợt bạo lực gây ra rất nhiều đau khổ ở đó. Tuy nhiên, nó cũng có thể trở thành nơi tái sinh, cả về mặt luân lý lẫn vật chất, trong đó phẩm giá của người nam và người nữ không bị “cô lập”, nhưng được thăng tiến nhờ sự tôn trọng lẫn nhau và quan tâm đến tài năng và khả năng, vốn bị các biến cố của cuộc sống vùi dập hoặc giam hãm, nhưng có thể hữu ích trở lại vì lợi ích của tất cả mọi người và đáng được quan tâm và tin tưởng. Không ai được tước đi phẩm giá của một người, không ai!
Vì vậy, có thể nghịch lý, việc ở trong nhà tù có thể đánh dấu sự khởi đầu của một điều gì đó mới, ngang qua việc khám phá lại những vẻ đẹp không thể nghi ngờ nơi chúng ta và nơi người khác, được nhìn thấy qua sự kiện nghệ thuật mà anh chị em đang tổ chức và dự án mà anh chị em tích cực đóng góp; nó có thể giống như một công trường tái thiết, trong đó người ta có thể can đảm nhìn lại và lượng giá cuộc đời mình, loại bỏ những gì không cần thiết, những gì cồng kềnh, có hại hoặc nguy hiểm, nghiên cứu một dự án, rồi bắt đầu lại bằng việc đào nền móng và quay trở lại, trong ánh sáng của kinh nghiệm đã trải qua, cùng nhau xây từng viên gạch, với sự quyết tâm. Do đó, điều cần thiết là hệ thống nhà tù cũng phải cung cấp cho tù nhân những công cụ và không gian để phát triển về nhân bản, tinh thần, văn hóa và nghề nghiệp, tạo điều kiện cho sự tái hòa nhập lành mạnh của họ. Xin vui lòng, không “cô lập phẩm giá”, nhưng để mang lại những khả thể mới!
Chúng ta đừng quên rằng tất cả chúng ta đều có lỗi lầm cần được tha thứ và những vết thương cần chữa lành, và rằng tất cả chúng ta đều có thể được chữa lành để mang đến sự chữa lành, được tha thứ để mang lại sự tha thứ, được tái sinh để mang lại sự tái sinh.
Anh chị em thân mến, hôm nay anh chị em và tôi cùng nhau canh tân niềm tin vào tương lai: Đừng đóng cánh cửa lại, nhưng hãy nhìn về phía chân trời, luôn nhìn về tương lai, với niềm hy vọng. Tôi thích coi hy vọng như một cái neo, bạn biết đấy, được neo vào tương lai, và chúng ta có sợi dây trong tay và chúng ta tiến về phía trước với sợi dây được neo vào tương lai. Chúng ta hãy bắt đầu mỗi ngày sống bằng lời này: “hôm nay là thời điểm thích hợp”, “hôm nay là ngày thuận tiện” (xem 2Cr 6,2), “hôm nay tôi bắt đầu lại”, luôn luôn, suốt đời!
Tôi cảm ơn anh chị em vì cuộc gặp gỡ này và tôi đảm bảo với anh chị em về lời cầu nguyện của tôi cho từng người anh chị em. Và cũng xin anh chị em cầu nguyện cho tôi.
Sau khi kết thúc bài nói chuyện, Đức Thánh Cha tặng cho nhà tù Giudecca một bức ảnh Đức Mẹ. Ngài nói: “Và đây là món quà tôi để lại cho anh chị em. Hãy nhìn, đó là sự dịu dàng của người mẹ, sự dịu dàng của Mẹ Maria cho tất cả chúng ta. Mẹ là Mẹ của sự dịu dàng”.
Kết thúc buổi gặp với các nữ tù nhân, ngài đến nhà nguyện của nhà tù để gặp các nghệ sĩ.
Nguồn: vaticannews.va/vi