Không thể sống khiêm tốn mà không chịu cảnh bị sỉ nhục. Chúng ta thấy điều ấy nổi bật qua cuộc đời vua Đavit và Chúa Giêsu. Đức Thánh Cha chia sẻ như thế trong thánh lễ sáng nay tại nhà nguyện Marta.
Đavit là vua vĩ đại nhưng cũng là một tội nhân
Đavit là con người vĩ đại vì ông đã đánh thắng quân Philitinh. Đavit cũng được ca ngợi là có tâm hồn cao quý, vì hai lần ông đã có thể giết vua Saun, nhưng ông không làm điều ấy. Tuy nhiên, Đavit cũng là một tội nhân tầm cỡ, vì ông ngoại tình với bà Betsabea là vợ quan tể tướng Uria. Sau đó, Đavit còn chủ mưu giết Uria bằng cách lấy quyền làm vua mà đẩy ông ấy vào chiến tuyến nguy hiểm nhất. Sau tất cả những điều ấy, Đavit được tôn kính như một vị thánh, bởi vì ông đã ăn năn sám hối về tội lỗi của mình. Bởi vì ông nhìn nhận tội lỗi của mình, và cầu xin Thiên Chúa thứ tha. Ông thừa nhận: tôi là kẻ tội lỗi.
Đavit bị hạ gục và bị nhục mạ
Trong bài đọc hôm nay, người con của Đavit là Absalon đã tạo cuộc cách mạng làm phản Đavit. Dân chúng chạy theo Absalon. Trong hoàn cảnh ấy, Đavit không nghĩ đến thể diện của mình, ông không giao chiến, ông nghĩ tới người dân, tới Đền Thờ, tới Hòm Bia Giao Ước. Vì thế, ông quyết định chạy trốn: một cử chỉ có vẻ hèn nhát nhưng kỳ thực là can đảm. Ông Đavit khóc lóc ăn năn bước đi.
Đavit vĩ đại không chỉ bị hạ gục, nhưng còn bị sỉ nhục. Khi đang chạy trốn, một người đàn ông tên là Simei ra sức sỉ nhục vua mà rằng: “Chúa đã đổ trên đầu ngươi tất cả máu của nhà Saun, người mà ngươi tiếm vị. Thiên Chúa đã trao vương quốc vào tay Absalon, con ngươi. Này là tai họa hành hạ người, vì ngươi là tên khát máu”. Trước tình huống đó, cận vệ của Đavit muốn giết kẻ đang ra sức sỉ nhục vua Đavit, nhưng Đavit cho phép anh ta tiếp tục sỉ nhục mình. Đavit đáp lại rằng: “Hãy để nó nguyền rủa ta theo lệnh Chúa. Biết đâu Chúa sẽ nhìn thấy nỗi khổ tâm của ta, và biết đâu Ngài sẽ đổi lời chúc dữ thành lời chúc phúc cho ta”.
Khiêm tốn là cho đi tất cả
Đavit trèo lên cây ôliu, là hình ảnh tiên trưng cho việc Chúa Giêsu leo lên đồi Calvario để hiến dâng mạng sống, để chịu sự xúc phạm, để bị gạt bỏ. Trong bối cảnh này, cách hành xử của Đavit là hình ảnh tiên trưng về sự khiêm tốn của Chúa Giêsu.
Nhiều khi chúng ta nghĩ rằng, khiêm tốn là ra đi trong lặng lẽ, có lẽ là đi cúi xuống và mắt nhìn xuống sàn nhà… nhưng những con heo cũng đi như thế. Như thế không phải là khiêm tốn. Bởi vì, làm như thế là khiêm tốn giả tạo. Thật là tốt để chúng ta nghĩ về điều này: chẳng có sự khiêm tốn chân thực nếu không chịu đựng bị sỉ nhục. Khiêm tốn chân thực thì cho đi tất cả và không ra sức bao biện này nọ. Nếu không thể chịu đựng bị sỉ nhục, thì có chăng, bạn chỉ giả vờ khiêm tốn mà thôi.
Con đường chịu sỉ nhục
Đavit trở thành thánh nhân, vì biết sám hối tội lỗi của mình. Và khi sám hối, ông sẵn sàng chịu đựng bị sỉ nhục. Chúa Giêsu là Thiên Chúa, là Đấng Thánh, Người mang lấy tội lỗi chúng ta. Và khi ấy, Người cũng phải chịu bị sỉ nhục.
Luôn có cám dỗ chống lại những gì vu khống chúng ta, chống lại những kẻ nhục mạ chúng ta, chống lại những gì làm cho chúng ta nhục nhã xấu hổ. Trong thực tế, Đavit đã nói không với cám dỗ ấy, Chúa Giêsu đã nói không với cám dỗ ấy. Các ngài đón lấy con đường bị sỉ nhục. Từ chỗ bị sỉ nhục, Đavit đã nhìn ra hy vọng mà rằng: Có lẽ Chúa sẽ thấy nỗi khổ tâm của tôi, mà chuyển lời chúc dữ thành chúc phúc.
Quy tắc vàng để có đức khiêm tốn
Không hề có sự khiêm tốn bằng cách cố gắng bao biện làm ra vẻ mình tốt. Nếu bạn không thể chịu đựng bị sỉ nhục, thì bạn không thể sống khiêm tốn. Đây là quy tắc vàng.
Chúng ta hãy cầu xin Chúa ban cho ta ơn khiêm tốn, cùng với ơn chịu đựng bị sỉ nhục. Có người nữ tu nói: “Con sống khiêm tốn, vâng, nhưng chịu bị sỉ nhục à, không đời nào!” Không, không! Không thể có sự khiêm tốn nếu không biết chịu đựng bị sỉ nhục. Chúng ta hãy can đảm xin ơn chịu bị sỉ nhục. Chúng ta hãy can đảm theo gương thánh Inhaxio, để xin ơn chịu đựng bị sỉ nhục cùng với Chúa Giêsu bị sỉ nhục, để ngày càng nên giống Chúa hơn.
Tứ Quyết SJ
Truyền Thông Vatican, 29.01.2018