Hầu hết những người cha đều muốn chia sẻ sở thích của mình với con trai của họ. Nhưng đối với ông José Manuel Roas Treviño, điều này lại là một thách thức to lớn đối với ông, bởi vì đứa con thứ tư của ông, cậu Pablo, bị bệnh bại não dạng nặng. Dù thế, ông José Manuel đã có cách để chia sẻ với con mình.
Ông kể: “Tôi không nhớ là từ khi nào chúng tôi bắt đầu chạy cùng nhau. Tôi biết lần đầu tiên là vào mùa hè. Hôm đó, tôi sẵn sàng cho một cuộc chạy, nhưng vợ tôi và các con của tôi, không ai có thể ở nhà để chăm sóc cho Pablo. Vì vậy tôi đã quyết định mang cậu bé theo tôi.” Ông José Manuel không biết là Pablo có thích việc này hay không, nhưng cậu đã mau mắn tỏ ra là mình thích: Pablo ngồi thẳng lưng trên ghế. Khi Pablo làm điều nàỳ, có nghĩa là cậu ok, bởi vì đối với Pablo, có thể ngồi thẳng lưng rất là khó khăn đối với cậu và nó đòi hỏi cậu cố gắng rất nhiều.
Ông José Manuel kể tiếp: “Chúng tôi chạy xuống một con đường dành cho xe đạp và Pablo hoàn toàn hòa nhập vào cuộc chạy. Pablo cười to, la hét, giơ hay cánh tay lên. Tôi hát cho Pablo nghe và Pablo càng cười to hơn nữa. Tôi đã nhận ra rằng điều chúng tôi đang trải nghiệm với nhau thật là đặc biệt.”
Pablo là chàng trai 18 tuổi và chứng bại não cấp tính đã để lại di chứng, làm cho cậu phải cậy dựa hoàn toàn vào ông José Manuel và bà Maite, cha mẹ của cậu. Pablo không thể nói, không thể đi và ngay cả sau này, trong tương lai, cậu cũng sẽ không thể làm những việc này. Nhưng dù thế, đối với cha mẹ của Pablo, cậu không phải là một gánh nặng, nhưng là một món quà. Ông José Manuel nói: “Hàng ngày tôi cám ơn Chúa cho Pablo và cho câu chuyện về cuộc sống, mà Thiên Chúa đang cho chúng tôi sống kinh nghiệm này. Bởi vì khi Pablo được sinh ta, một bức tường với tất cả những giới hạn được dựng lên, bởi vì một cuộc sống kinh khủng được bày ra cho bạn thấy. Nhưng đối với tôi, chính tôi sống nó mỗi ngày, điều này vẫn còn làm cho tôi ngạc nhiên. Thiên Chúa đã cho chúng tôi một cuộc đời phức tạp để sống nhưng Người cũng giúp chúng tôi tiến bước với nó và tiến đi với hy vọng, với sự hài hước vui tươi. Bởi vì tôi cũng nhìn những người cũng có con cái họ ngồi trên xe lăn như Pablo và cách họ đối xử với con của họ làm trái tim tôi chùng xuống.”
Ông José Manuel nhớ lại thời gian ông chuẩn bị trở thành một giáo viên đặc biệt. Một buổi sáng tháng 11 năm 1988, ông ngồi học và đề tài là bệnh bại não. Vào lúc đó, ông sợ hãi và ông nhớ ông đã thốt ra lời: “Lạy Chúa của con, con sẽ làm gì? Không phải là Chúa đang chuẩn bị cho con có một đứa con như thế chứ?” Ông đã lo sợ suốt ngày và sau đó, ông đã bỏ không chuẩn bị các bài thi đó và bắt đầu học một chuyên ngành khác.
Ông không chối bỏ là những đau khổ quá lớn, hơn ông từng nghĩ, nhưng ông nhấn mạnh rằng “chính trong đau khổ mà bạn nhận được nhiều hơn là mất. Thiên Chúa ở bên người yếu đuối và Pablo chắc chắn là người yếu đuối nhất.” Ông chia sẻ: “Chúng tôi tìm thấy nơi Pablo những điều mà bạn không tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác, ví dụ như lòng yêu thương và lòng tha thứ thật là vô vị lợi.
Ông José Manuel cũng chia sẻ về những ngày rất khó khăn mà trong cuộc đời mình ông chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng thật sự là sau đó chúng ta khám phá ra mình là ai và Chúa là ai, người đã làm cho những điều không thể này trở thành có thể. Chính vì thể mà ông khẳng định rằng dù cho những khó khăn, niềm tin của ông vào Chúa thêm vững mạnh hơn, nhờ Pablo. Ông nói: “Đúng, chính xác là nhờ Pablo mà chúng tôi tin vào Thiên Chúa, bởi vì chúng tôi đang sống điều không thể. Chúng tôi là một gia đình bình thường, thường gây gỗ nhau mỗi ngày. Nhưng nơi mà có liên quan đến Pablo, thì những khác biệt của chúng tôi liền kết thúc. Đó là điều liên kết chúng tôi và vì vây, Pablo là một chúc lành của chúng tôi; cậu đưa chúng tôi đến gần nhau.”
Ông José Manuel còn nhấn mạnh mình đã cảm thấy được khích lệ thế nào khi thấy mọi người vỗ tay khen ngợi Pablo trong các cuộc chạy đua và các cuộc chạy maratông và Pablo đã giơ cao tay và cười lớn”… Ông khẳng định: “đó là một phép lạ mà chúng tôi đang sống và còn nhiều hơn thế nữa mà chúng tôi có thể chia sẻ với Pablo.” Cho tới nay, họ đã tham gia 6 cuộc chạy maratông. Ông José Manuel chắc chắn rằng sẽ còn nhièu cuộc chạy nữa mà ông chia sẻ với con trai. Ông José Manuel kết luận rằng, đối với ông và cả gia đình ông, có Pablo trong gia đình thật sự là một đặc ân. Ông nói điều này với tất cả con tim của ông.
(Hồng Thủy, RadioVaticana 14.02.2017/
CNA 02/02/2017)