Nữ bác sĩ Marie Peeters
“Trong một cuộc họp, người ta nhờ tôi lo cho ông Pierre, một người đàn ông bị khuyết tật ngoài 50 tuổi. Ông bị điếc và bị thiễu năng trí tuệ khá nặng. Khi tôi gặp ông thì ông khá lo lắng. Tôi lo cho ông theo sức tôi, một cách nào đó như tôi đang làm bổn phận của mình.
Chiều thứ bảy hôm đó có nghi thức hòa giải. Pierre đứng dậy để đi xưng tội. Tôi nhìn anh và không hiểu làm sao anh có thể xưng tội… Pierre ngồi xuống, bắt đầu hét to vài câu bình thường như các câu hàng ngày của anh. Linh mục có vẻ hơi khó chịu. Một vài giây phút thinh lặng và cầu nguyện. Rồi linh mục ban phép giải tội cho anh.
Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh này. Pierre nhảy dựng lên, anh ôm linh mục, anh hôn dây các phép của linh mục. Tôi chứng kiến cuộc gặp gỡ của hai người, hai người đứng trước mặt Chúa, cả ba chứng kiến lòng dịu dàng và lòng thương xót của Chúa”.
Linh mục François Potez
“Cách đây vài năm, người ta xin tôi tháp tùng anh Philippe, anh sắp chết vì bệnh sida. Từ vài tháng nay, biết bệnh mình đã trở nặng, anh sống khép kín, anh hoàn toàn tuyệt vọng. Anh không nói một chữ, ngay cả với mẹ anh, người ở bên cạnh anh mỗi ngày. Tôi chỉ nói với anh: “Cha đến đây là giúp con được được chết như một người, chứ không muốn con đắm sâu trong lo lắng của mình”. – “Con rất muốn, nhưng bây giờ con phải làm gì?” – “Con nói điều mà chưa bao giờ con nói với ai”.
Như thử nút chai rượu được bật ra. Một giải thoát. Dù cho buổi chiều đầu tiên hôm đó, anh gần như không nói một chữ. Anh phó mình cho Lòng Thương Xót và tôi ban phép giải tội cho anh. Nhưng sau đó, trong vòng 15 ngày, ngày nào anh cũng nói: “Còn thêm chuyện này, còn thêm chuyện này…” Và mỗi ngày tôi đều ban phép giải của Chúa cho anh.
Anh chết như một vị thánh”.
Linh mục Jacques Marin
“Một kỷ niệm ăn sâu trong ký ức tôi mãi mãi. Đó là bữa ăn trong một buổi họp của các linh mục lớn tuổi, câu chuyện rôm rả. Gần cuối bữa ăn, linh mục lớn tuổi nhất quay qua tôi kín đáo hỏi: “Anh có một phút cho tôi không?” Tôi chưa kip trả lời thì cha nói: “Đứng dậy đến đây!”
Qua phòng bên cạnh, cha nói không rào trước đón sau gì: “Tôi cần xưng tội”. Và cha xưng tội. Khi chúng tôi cùng trở lại để ăn cho xong bữa, “lòng vui vẻ và nhẹ nhõm” như sách Công vụ tả. Thật là đẹp.
Vài ngày sau, tôi được tin linh mục này vừa qua đời một cách thình lình”.
Sưu tầm