Tìm trái mà không thấy (Lc 13, 1-9)- 19.10.2024 – 26.10.2024 – Thứ Bảy Tuần 29 Thường Niên

Bài Ðọc I: Ep 4, 7-16

“Ðức Kitô là đầu, nhờ Người mà toàn thân thể được lớn lên”.

Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Êphêxô.

Anh em thân mến, mỗi người trong chúng ta đã được ban ơn tuỳ theo lượng Ðức Kitô ban cho. Vì thế có lời rằng: “Người lên nơi cao điệu tù nhân về, Người đã ban ân huệ cho mọi người”. Nói rằng “Người lên” nghĩa là gì nếu không phải là trước Người đã xuống những miền hạ tầng trái đất sao? Ðấng đã xuống cũng chính là Ðấng đã vượt lên trên mọi tầng trời, để làm viên mãn vạn vật.

Và chính Người đã ban cho kẻ làm Tông đồ, người làm Tiên tri, còn kẻ khác thì rao giảng Tin Mừng, kẻ khác nữa làm chủ chăn và thầy dạy, để tổ chức các thánh nhân nên hoàn bị hầu chu toàn chức vụ, xây dựng thân thể Ðức Kitô, cho đến khi mọi người chúng ta hợp nhất trong đức tin, và trong sự nhận biết Con Thiên Chúa, trở nên người trưởng thành, đạt đến tầm tuổi người của Ðức Kitô viên mãn, để chúng ta không còn là trẻ nhỏ bị lắc lư và lôi cuốn theo mọi chiều gió học thuyết, nghiêng theo sự lừa dối của người đời, và mưu mô xảo trá làm cho lạc lõng trong sự sai lầm.

Nhưng chúng ta hãy thực hiện chân lý theo đức ái, hãy tấn tới bằng mọi phương tiện trong Ðức Kitô là đầu. Do nơi Người mà toàn thân thể được hoà hợp với nhau, kết cấu với nhau bằng những dây liên lạc cung cấp sinh lực tuỳ theo phận sự của mỗi phần, làm cho thân thể lớn lên và tự xây dựng lấy mình trong đức mến.

Ðó là lời Chúa.

 

Ðáp Ca: Tv 121, 1-2. 3-4a. 4b-5

Ðáp: Tôi vui mừng khi người ta nói với tôi: “Chúng ta sẽ tiến vào nhà Chúa”.

Xướng: 1) Tôi vui mừng khi người ta nói với tôi: “Chúng tôi sẽ tiến vào nhà Chúa”. Hỡi Giêrusalem, chân chúng tôi đang đứng nơi cửa thành rồi.

Ðáp: Tôi vui mừng khi người ta nói với tôi: “Chúng ta sẽ tiến vào nhà Chúa”.

2) Giêrusalem được kiến thiết như thành trì, được cấu tạo kiên cố trong toàn thể. Nơi đây các bộ lạc, các bộ lạc của Chúa tiến lên.

Ðáp: Tôi vui mừng khi người ta nói với tôi: “Chúng ta sẽ tiến vào nhà Chúa”.

3) Theo luật pháp của Israel, để ngợi khen danh Chúa. Tại đây đã đặt ngai toà thẩm phán, ngai toà của nhà Ðavít.

Ðáp: Tôi vui mừng khi người ta nói với tôi: “Chúng ta sẽ tiến vào nhà Chúa”.

 

Alleluia: Tv 118,18

Alleluia, alleluia! – Lạy Chúa, xin mở rộng tầm con mắt của con, để quan chiêm những điều kỳ diệu trong luật Chúa. – Alleluia.

 

Phúc Âm: Lc 13, 1-9

“Nếu các ngươi không ăn năn hối cải, thì tất cả các ngươi cũng sẽ bị huỷ diệt như vậy”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, có những kẻ thuật lại cho Chúa Giêsu về việc quan Philatô giết mấy người Galilê, làm cho máu họ hoà lẫn với máu các vật họ tế sinh. Người lên tiếng bảo: “Các ngươi tưởng rằng mấy người xứ Galilê đó bị ngược đãi như vậy là những người tội lỗi hơn tất cả những người khác ở xứ Galilê ư? Ta bảo các ngươi: không phải thế. Nhưng nếu các ngươi không ăn năn hối cải, thì tất cả các ngươi cũng sẽ bị huỷ diệt như vậy. Cũng như mười tám người bị tháp Silôe đổ xuống đè chết, các ngươi tưởng họ tội lỗi hơn những người khác ở Giêrusalem ư? Ta bảo các ngươi: không phải thế; nhưng nếu các ngươi không ăn năn hối cải, thì tất cả các ngươi cũng sẽ bị huỷ diệt như vậy”.

Người còn nói với họ dụ ngôn này: “Có người trồng một cây vả trong vườn nho mình. Ông đến tìm quả ở cây đó mà không thấy, ông liền bảo người làm vườn rằng: Kìa, đã ba năm nay ta đến tìm quả cây vả này mà không thấy có. Anh hãy chặt nó đi, còn để nó choán đất làm gì!” Nhưng anh ta đáp rằng: “Thưa ông, xin để cho nó một năm nay nữa, tôi sẽ đào đất chung quanh và bón phân: may ra nó có quả chăng, bằng không năm tới ông sẽ chặt nó đi”.

Ðó là lời Chúa.

Suy niệm:

Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu cảnh báo hai lần (cc. 3, 5).

“Nếu các ông không sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết như vậy.”

Đức Giêsu đi từ những chuyện đau thương chết chóc

của một số người ở Galilê và Giêrusalem,

để nhắc nhở người nghe ra khỏi sự tự mãn của mình mà sám hối.

Dụ ngôn cây vả sẽ cho thấy thế nào là sám hối theo cái nhìn của Ngài.

 

Đơn giản sám hối là sinh trái.

Trái là điều ông chủ có ý nhắm đến khi trồng cây vả giữa vườn nho.

Ông không trồng vả để lấy củi hay bóng mát.

Cây vả có chỗ trong khu vườn và cũng có chỗ trong tâm trí ông.

Ông có một người làm vườn.

Hẳn người này đã hết sức chăm bón cho cây vả để nó sinh trái.

Ba năm trôi qua, cứ đến mùa vả, ông chủ lại đến, tìm trái và không thấy.

Những hành vi này được lặp lại như một điệp khúc mỗi năm (cc. 6-7).

Ông chủ đi từ hy vọng đến thất vọng.

Cái háo hức khi lần đầu đến cây tìm trái chẳng còn.

Ông đã kiên nhẫn, đã chờ, không phải một năm, mà ba năm.

“Vậy anh chặt nó đi, để làm gì cho hại đất” (c. 7).

Rõ ràng quyết định này không do sự tàn ác hay nóng nảy.

Chặt đi khi chẳng còn gì để hy vọng, khi chờ đợi đã mỏi mòn.

Cây vả đã lấy màu mỡ của đất trồng nho, mà không sinh trái.

Nó không đáp ứng ước mơ tự nhiên của ông chủ,

người đã cho nó hiện hữu ở trong khu vườn này.

“Xin cứ để cho nó lại năm nay nữa” (c. 8).

Lời xin của người làm vườn, người đã chăm sóc cây vả từ nhiều năm.

Người ấy xin cho cây vả một cơ hội,

cơ hội duy nhất và cuối cùng để tránh cái chết chắc chắn.

“Tôi sẽ vun xới, bón phân. May ra sang năm nó có trái…”

Cây vả cằn cỗi vẫn còn được hy vọng, còn được chăm sóc.

Không thấy ông chủ phản đối, chắc ông đồng ý chờ thêm một năm.

Cả ông chủ cũng nuôi lại niềm hy vọng.

 

Cuối cùng cây vả cằn cỗi này có ra trái không, có bị chặt không?

Dụ ngôn không cho ta câu trả lời.

Vì câu trả lời nằm ở chính tôi.

Tôi chính là cây vả ấy.

Tôi đã được trồng, được yêu, được hy vọng, được chờ, được chăm bón.

Bao điều lớn nhỏ Chúa làm cho đời tôi từ trước đến nay.

Hoa trái của cây vả đời tôi có tương xứng với những gì Chúa ban không?

Tôi suy nghĩ về sự kiên nhẫn của Chúa và cả sự thất vọng của Ngài nữa.

Chúa vẫn muốn cho tôi tiếp tục sống trên đời.

Mỗi ngày sống là quà tặng của lòng thương xót.

Còn sống là còn cơ hội để sinh trái, để bày tỏ lòng sám hối ăn năn.

Dù sao câu kết của người làm vườn tốt bụng vẫn là một đe dọa.

“Nếu không ông cứ chặt nó đi!” (c. 9).

Cầu nguyện:

Như thánh Phaolô trên đường về Đamát,

xin cho con trở nên mù lòa

vì ánh sáng chói chang của Chúa,

để nhờ biết mình mù lòa mà con được sáng mắt.

 

Xin cho con đừng sợ ánh sáng của Chúa,

ánh sáng phá tan bóng tối trong con

và đòi buộc con phải hoán cải.

Xin cho con đừng cố chấp ở lại trong bóng tối

chỉ vì chút tự ái cỏn con.

 

Xin cho con khiêm tốn

để đón nhận những tia sáng nhỏ

mà Chúa vẫn gửi đến cho con mỗi ngày.

Cuối cùng, xin cho con hết lòng tìm kiếm Chân lý

để Chân lý cho con được tự do. Amen.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*