Lời Chúa (Ga 16,16-20): Thứ Sáu Tuần VI Mùa Phục Sinh

Lời Chúa: Ga 16,16-20

16 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Ít lâu nữa, anh em sẽ không còn trông thấy Thầy, rồi ít lâu nữa, anh em sẽ lại thấy Thầy.”

 17 Bấy giờ vài người trong nhóm môn đệ của Đức Giê-su hỏi nhau : “Người muốn nói gì khi bảo chúng ta : ‘ Ít lâu nữa, anh em sẽ không trông thấy Thầy, rồi ít lâu nữa, anh em sẽ lại thấy Thầy ‘ và ‘ Thầy đến cùng Chúa Cha ‘ ?” 18 Vậy các ông nói : “‘ Ít lâu nữa ‘ nghĩa là gì ? Chúng ta không hiểu Người nói gì !” 19 Đức Giê-su biết là các ông muốn hỏi mình, nên bảo các ông : “Anh em bàn luận với nhau về lời Thầy nói : ‘ Ít lâu nữa, anh em sẽ không trông thấy Thầy, rồi ít lâu nữa, anh em sẽ lại thấy Thầy ‘. 20 Thật, Thầy bảo thật anh em : anh em sẽ khóc lóc và than van, còn thế gian sẽ vui mừng. Anh em sẽ lo buồn, nhưng nỗi buồn của anh em sẽ trở thành niềm vui.”

Suy Niệm

Trong bầu khí của bữa Tiệc Ly,

 Thầy Giêsu nói với các môn đệ một câu đối với họ là khó hiểu:

“Ít lâu nữa, anh em sẽ không còn trông thấy Thầy,

 rồi ít lâu nữa, anh em sẽ lại thấy Thầy” (c. 16).

 Câu này có thể dễ hiểu với chúng ta

 vì chúng ta biết rõ cái chết trên thập giá đang chờ Thầy Giêsu.

 Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi,

 cái chết này sẽ khiến các môn đệ không còn được thấy Thầy nữa.

 Chúng ta cũng biết rằng chỉ một thời gian ngắn sau,

 Thầy Giêsu lại được phục sinh, và đã hiện ra cho các môn đệ thấy.

Mất Thầy là một thử thách lớn trong đời người môn đệ.

Thầy là chỗ dựa, là lý do khiến họ chấp nhận cuộc sống bấp bênh này.

 Chính Thầy đã gọi, đã kéo họ ra khỏi gia đình và nghề nghiệp ổn định

để lang thang đó đây, sống nhờ lòng tốt của những người nghe giảng.

 Gần ba năm sống bên Thầy, chia sẻ ngọt bùi, thành công thất bại,

 tình Thầy trò gần gũi như tình bạn hữu.

 Bây giờ mất Thầy, họ sẽ đi đâu và đi với ai?

 Cái chết trên thập giá của Thầy là đại tang của một người thân.

 Nỗi đau này được nhân lên nhiều lần

 vì họ đã không dám có mặt để lo liệu việc mai táng.

“Anh em sẽ khóc lóc và than van… Anh em sẽ buồn phiền…” (c.20).

 Khi tảng đá đã khép kín ngôi mộ, chẳng còn thấy Thầy nữa,

 khi thế gian và thủ lãnh của nó hả hê vui sướng vì chiến thắng,

 liệu các môn đệ có vượt qua được nước mắt đau đớn này không ?

“Ít lâu nữa, anh em sẽ lại thấy Thầy… (c. 16)

 và nỗi buồn của anh em sẽ trở thành niềm vui” (c. 20).

 Anh em sẽ lại thấy Thầy lúc Thầy hiện ra gặp anh em sau phục sinh,

 lúc Thầy sai Thánh Thần đến ở với và nâng đỡ anh em,

 và nhất là lúc Thầy đồng bàn với anh em trong bữa tiệc Thiên quốc.

 Khi gặp lại Thầy và nhận ra Thầy đang sống,

 thế nào anh em cũng hết phiền muộn đắng cay.

 Nỗi buồn của anh em tan biến khi anh em biết rằng

 Thầy mới là người chiến thắng.

Đời sống người Kitô hữu đan xen giữa vui với buồn.

 Có lúc thấy mất Chúa và mất hướng, thấy thất vọng và buồn chán.

 Chúng ta phải chia sẻ cuộc Khổ nạn và cái chết của Chúa mỗi ngày.

 Nhưng rồi ngày nào đó, Chúa lại đến thăm, lại tỏ mình, lại vỗ về an ủi.

 Niềm vui trong ta như sống lại với bao hy vọng dâng trào.

 Chỉ xin đừng bỏ đi khi thấy Chúa vắng bóng và thất bại trong đời ta.

Cầu Nguyện

Lạy Chúa Giêsu,

 có những ngày con cảm thấy

đời sống thật nặng nề ;

có những lúc con muốn buông trôi,

để mặc cho dòng đời đưa đẩy ;

 có những khoảng thời gian dài,

 con như mảnh đất khô khan cằn cỗi.

 

Xin cho con ánh sáng của Chúa

để con biết lối mà đi.

 

Xin cho con tấm bánh của Chúa

để con có sức mà dấn bước.

 

Xin cho con Lời của Chúa

để con vững một niềm tin.

 

Xin cho con sự sống của Chúa

để con lấy lại niềm hăng say và sự tươi tắn,

 niềm vui và sáng tạo.

 

Lạy Chúa Giêsu,

 con thấy mình cần Chúa

 trong mỗi giây phút của cuộc đời.

Ước gì ai gặp con

cũng gặp được sự hiện diện của Chúa.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J