Uy quyền trên sự chết
Mc 5,21-43
21Đức Giêsu xuống thuyền, lại trở sang bờ bên kia. Một đám rất đông tụ lại quanh Người. Lúc đó, Người đang ở trên bờ Biển Hồ. 22Có một ông trưởng hội đường tên là Giaia đi tới. Vừa thấy Đức Giêsu, ông ta sụp xuống dưới chân Người, 23và khẩn khoản nài xin: “Con bé nhà tôi gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu thoát và được sống.” 24Người liền ra đi với ông. Một đám rất đông đi theo và chen lấn Người. 25Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai năm, 26bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng là khác. 27Được nghe đồn về Đức Giêsu, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo của Người. 28Vì bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu.” 29Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh.30Ngay lúc đó, Đức Giêsu thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi: “Ai đã sờ vào áo tôi?” 31Các môn đệ thưa: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi: Ai đã sờ vào tôi?” 32 Đức Giêsu ngó quanh để nhìn người phụ nữ đã làm điều đó. 33Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người.34Người nói với bà ta: “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.” 35 Đức Giêsu còn đang nói, thì có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo: “Con gái ông chết rồi, làm phiền Thầy chi nữa?” 36Nhưng Đức Giêsu nghe được câu nói đó, liền bảo ông trưởng hội đường: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi.”37Rồi Người không cho ai đi theo mình, trừ ông Phêrô, ông Giacôbê và em ông này là ông Gioan. 38Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Đức Giêsu thấy người ta khóc lóc, kêu la ầm ĩ. 39Người bước vào nhà và bảo họ: “Sao lại náo động và khóc lóc như vậy? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy!” 40Họ chế nhạo Người. Nhưng Người bắt họ ra ngoài hết, rồi dẫn cha mẹ đứa trẻ và những kẻ cùng đi với Người, vào nơi nó đang nằm. 41Người cầm lấy tay nó và nói: “Talitha kum”, nghĩa là: “Này bé, Thầy truyền cho con: trỗi dậy đi!” 42Lập tức con bé đứng dậy và đi lại được, vì nó đã mười hai tuổi. Và lập tức, người ta kinh ngạc sững sờ. 43Đức Giêsu nghiêm cấm họ không được để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé ăn.
“Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu.” (Mc 5,28)
Thánh Máccô hôm nay đã đặt hai phép lạ cùng trong một câu chuyện. Cả hai phép lạ cùng xảy ra giữa đám đông giữa sự chứng kiến của mọi người, mọi tầng lớp dân chúng.
Số là vì thương hại người cha xấu số có đứa con gần chết mà Chúa lên đường đến tận nhà ông. Đang trên đường đi tới này thì một người bị băng huyết “làm trễ giờ.” Bà này bị bệnh suốt 12 năm rồi, thời gian cũng bằng từ lúc em bé con ông Giairô sinh ra. Bà đã chạy chữa nhiều thầy thuốc nhưng tiền mất tật lại mang.
Thánh Luca cũng là một bác sĩ ghi rõ rằng: “Bà đã cúng cả gia nghiệp cho các thầy thuốc, nhưng không ai chữa nổi” (Lc 8,43). Nói như thế là kể cả Luca cũng đành bó tay và chờ vào quyền lực siêu nhiên của Chúa Giêsu mà thôi. Và đó cũng là hy vọng duy nhất cho đời bà. Bệnh tật đã làm cho bà nhơ bẩn theo luật Lêvi (Lv 15,25), cho nên bà không thể trực tiếp hay công khai gặp được Chúa. Mặt khác cũng vì xấu hổ. Cho nên niềm hy vọng để thực hiện là sờ vào tua áo của Chúa, theo luật Maisen, dân con Chúa phải may áo dài có tua chỉ màu để nhắc nhở uy quyền Giavê, Chúa Giêsu cũng mặc áo kiểu này (Mt 9,20).
Đức tin và lòng khiêm nhường của bà đã được thưởng công tại chỗ. Tức khắc dòng máu đang chảy ngưng lại ngay (c.29) (cf Lv 12,7). Bà xấu hổ, định lẩn trốn giữa đám đông. Nhưng Lời Chúa hỏi đã lưu giữ bà lại. Chúa hỏi: “Ai đã sờ vào áo Ta” (c.30). Hỏi như vậy không phải là Chúa không biết ai, Chúa dư biết việc Chúa đã làm và viêc gì xảy ra cho ai. Chúa hỏi như thế là để nhắc nhở dân chúng và thiếu phụ có lòng tin. Bà ta quì lạy xuống không phải để xin ơn nữa mà là để tạ ơn vì Chúa đã tha tội và ban ơn khỏi bệnh cho bà. Chúa nói “đức tin của con cứu con” (c.34).
Không phải việc sờ vào gấu áo mà được lành bệnh đâu. Nhưng là đức tin. Đức tin là yếu tố quyết định được thưởng công.
Khi đã chữa lành cho thiếu phụ thì đứa con viên sĩ quan cũng vừa chết. Ông Giairô là chủ của một Hội đường có nhiệm vụ hướng dẫn cầu nguyện và học hỏi lề luật cũng như Kinh Thánh. Có lẽ vai trò của ông cũng được nhiều người biết đến nên có tên riêng trong phép lạ hôm nay… Ông đã luống tuổi và chỉ có một mụn con gái lên 12 tuổi. Thấu rõ nỗi đau lòng của một người cha già, Chúa lên đường đi theo tới nhà ông. Điều này làm ông hy vọng chắc chắn Chúa chữa lành cho ông…
Nhưng rồi người nhà đã tới báo rằng cháu nhỏ đã chết (c.49) và đừng phiền hà tới Chúa nữa. Chắc hẳn đã không có cùng lòng tin như Giairô. Giá như ông ta nghe lời gia đình thì hôm ấy không bao giờ ông thấy mặt đứa con ông nữa và tên ông hẳn không còn ai nhắc nhở tới như hôm nay. Nhưng ông bền đỗ tới cùng. Và phép lạ Chúa làm là một phần thưởng cho lòng ông tin tưởng: con bé nhà ông được sống lại. Phép lạ này minh chứng Chúa Giêsu là Thiên Chúa thật.
Trong Cựu Ước cũng như trong Tân Ước cũng có những phép lạ sống lại như trường hợp tiên tri Elia (1V 17,19), Eliseu (2V 4,34), thánh Phêrô (Cv 9,40) chữa cho bà Yophê sống lại. Nhưng tất cả họ đều phải cầu khẩn thiết tha và nhân danh Thiên Chúa. Còn đây Chúa Giêsu chỉ phán có một lời không nhân danh ai cả. Trường hợp hỏi các thày thuốc từ ngàn xưa đến nay có ai chữa bệnh cho kẻ chết rồi sống lại. Người ta vẫn nói “chữa bệnh chứ không ai chữa được mệnh.” Thế mà Chúa Giêsu đã làm được tất cả. Chứng tỏ Ngài là Thiên Chúa hằng sống, toàn thắng trên cả thần chết. Thần chết là kẻ thù cuối cùng của nhân loại, theo Phaolô.
Chúa Giêsu nói chết là một loại bệnh, là một giấc ngủ. Câu nói này có vẻ khôi hài ít ra là đối với tang gia lúc ấy. Nhưng nghĩ kỹ đó là một sự thực, vì chết chỉ là tạm bợ, một chuyển tiếp, một khởi đầu của cuộc sống vĩnh cửu, là sự trở về nguồn, trở về với Đấng sinh thành ra mình. Lá rụng về cội.
Sau khi em bé sống lại, Chúa bảo cho em ăn (c.43). Chúa lo phần xác. Việc ăn uống này chứng tỏ em sống lại thực. Có 5 nhân chứng trong phép lạ này. Hãy lưu ý lòng người cha này. Người ta nhận rõ lòng người cha khi hoạn nạn.
Lạy Chúa, việc Chúa chữa lành các bệnh nhân, phục hồi sự sống cho họ. Điều đó cho con thấy rõ hơn uy quyền của Chúa trên sự chết. Chúa là sự sống lại và là sự sống, là niềm hy vọng cho tất cả những ai đem hết tình con thảo cậy trông nơi Chúa. Xin cho chúng con nhận ra tình yêu Chúa đang hiện diện giữa chúng con, tình yêu đem lại sự sống.