Lời Chúa: Thứ Tư tuần XII mùa Thường Niên

Hoa trái

Thứ Tư tuần XII mùa Thường Niên
Lời Chúa: 

Mt 7,15-20

15 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Hãy coi chừng các tiên tri giả. Họ mặc lốt chiên đến cùng các con, nhưng bên trong, họ là sói dữ hay cắn xé. 16 Hãy xem quả thì các con sẽ biết được chúng. Nào ai hái được trái nho nơi bụi gai, hoặc trái vả nơi bụi găng sao? 17 Cũng thế, cây tốt thì sinh trái tốt, còn cây xấu thì sinh trái xấu. 18 Cây tốt không thể sinh trái xấu, và cây xấu không thể sinh trái tốt. 19 Các cây không sinh trái tốt sẽ bị chặt đi và ném vào lửa. 20 Vậy coi trái thì các con sẽ nhận biết được chúng”.

(Nguồn: Ủy ban Thánh Kinh/ HĐGMVN)

“Cây tốt thì sinh trái tốt, còn cây xấu thì sinh trái xấu.” (Mt 7,17)

 
Suy niệm: 

A. Phân tích (Hạt giống…)

Lời Chúa hôm nay dạy cách nhận định khách quan. Nhưng trước hết ta cần lưu ý rằng lời dạy này không mâu thuẫn với lời dạy hôm thứ hai là đừng xét đoán người khác. Đoán xét là chỉ mới thấy một số hiện tượng đã vội kết luận và lên án. Còn nhận định khách quan là căn cứ vào kết quả để biết con người. Đoán xét dễ chủ quan, còn nhận định thì phải khách quan. Đoán xét đưa đến việc lên án người khác, còn nhận định dễ đưa tới suy nghĩ và lựa chọn lựa cho chính mình. Trong cuộc sống ta không nên xét đoán nhưng phải khôn ngoan nhận định một cách khách quan.

Nhận định khách quan dựa trên tiêu chuẩn “Xem quả biết cây”.

B. Suy gẫm (…nẩy mầm)

1. Hãy xem “cây” đạo đức của chính bản thân mình. Hoa lá cành là những việc dự lễ, đọc kinh, cầu nguyện, lời tôi nói và dạy người khác. Còn “quả” là lòng yêu mến chân thành đối với Thiên Chúa và tha nhân thể hiện qua việc bác ái, là cách ứng xử của tôi trong những lúc khó khăn, là cách tôi lựa chọn. Phải chăng tôi là một cây mà hoa lá cành rất xum xuê mà “quả” thì không có được bao nhiêu.

2. Ta hãy nhớ bài ca bác ái của Thánh Phao lô: “Giả như tôi nói được các thứ tiếng, giả  như tôi được ơn tiên tri như tôi có đem hết tài sản mà bố thí mà không có đức mến thì cũng chẳng có ơn ích gì cho tôi” (1 Cr 13,1-3).

3. “Anh em hãy coi chừng các ngôn sứ giả, họ đội lốt chiên mà đến với anh em, nhưng bên trong họ là sói dữ tham mồi” (Mt 7,15).

Hồi lãnh nhận Bí tích Rửa tội để trở thành Kitô hữu, tôi được tham dự vào chức vụ: Tư tế, Vương Giả và ngôn sứ của Đức Kitô.

Một khi mang trong mình chức vụ ngôn sứ, tôi phải truyền đạt sứ điệp của Thiên Chúa cho những người chung quanh qua lời nói, hành động và cuộc sống của tôi.

Lắm lúc tôi chỉ là một tiên tri giả. Đó là lúc tôi không hòa hợp được niềm tin vào cuộc sống; mang danh Kitô nhưng không sống theo những cam kết của mình; đóng khung niềm tin của mình trong bốn bức tường nhà thờ thay vì thể hiện niềm tin ấy qua những tiếp xúc hằng ngày với tha nhân.

Giờ đây, Lạy Chúa, xin giúp chúng con trở thành những ngôn sứ đích thực của Chúa, luôn biết nói những điều Chúa truyền dạy và sống những điều đó. (Hosanna)

(Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái)

Cầu nguyện: 

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể,

Qua bí tích Thánh Thể chúng con được sống nhờ sức sống của Chúa. Chúng con được kết hợp nên một với Chúa để sinh hoa kết trái qua đời sống thánh thiện và yêu thương. Xin Mình Thánh Chúa gìn giữ chúng con trong tình yêu để cuộc đời chúng con luôn là hoa thơm trái ngọt dâng tặng cho đời thêm tươi vui và hạnh phúc.

Nhưng Chúa ơi, xin tha thứ vì những lần chúng con nuôi dưỡng trong mình những hận thù, những ích kỷ, những đam mê tầm thường, nên chúng con chỉ trao tặng cho đời những trái đắng, trái sâu làm đau lòng mẹ cha, đau lòng nhiều người. Xin giúp chúng con biết nuôi dưỡng trong mình những tư tưởng thanh cao, những ước muốn thanh sạch và tình yêu cao đẹp để chúng con có thể trao tặng cho đời những hoa trái của yêu thương và hạnh phúc.

Lạy Chúa, là Ðấng thánh thiện vô cùng, xin gìn giữ chúng con trong ân sủng và tình yêu của Chúa. Xin đừng để chúng con ra ô uế bởi đời sống tầm thường và nuông chiều theo cám dỗ xác thịt. Xin cho chúng con được mãi mãi sống trong ân nghĩa với Chúa. Amen.

(Lm. Jos. Tạ Duy Tuyền)

BÀI ÐỌC I: St 15, 1-12. 17-18

“Abram tin vào Thiên Chúa và vì đó, ông được công chính”

Bài trích sách Sáng Thế

Trong những ngày ấy, có lời Chúa phán cùng Abram trong thị kiến rằng: “Hỡi Abram, ngươi chớ sợ, Ta là Ðấng phù trợ và là phần thưởng rất bội hậu cho ngươi”. Abram thưa rằng: “Lạy Chúa là Thiên Chúa, Ngài sẽ ban cho con điều gì? Con sẽ qua đi mà không có con; chỉ có Eliêzer này, người Ðamas, con của người giúp việc gia đình con”. Abram nói tiếp rằng: “Chúa không cho con sinh con; đây con của người giúp việc sẽ là kẻ nối nghiệp con”. Tức thì có lời Chúa phán cùng ông rằng: “Chẳng phải người này sẽ là kẻ nối nghiệp ngươi, nhưng là chính người con ngươi sinh ra, sẽ là kẻ nối nghiệp ngươi”. Thiên Chúa dẫn Abram ra ngoài và nói với ông: “Ngươi hãy ngước mắt lên trời, và nếu có thể được, hãy đếm các ngôi sao”. Rồi Chúa nói tiếp: “Miêu duệ của ngươi sẽ đông đảo như thế”. Abram tin vào Thiên Chúa và vì đó, ông được công chính. Và Chúa lại nói: “Ta là Chúa, Ðấng dẫn dắt ngươi ra khỏi thành Ur của dân Calđê, để ban cho ngươi xứ này làm gia nghiệp”.

Abram thưa rằng: “Lạy Chúa là Thiên Chúa, làm sao con có thể biết con sẽ được xứ đó làm gia nghiệp?” Chúa đáp: “Ngươi hãy bắt một con bò cái ba tuổi, một con dê cái ba tuổi, một con cừu đực ba tuổi, một con chim gáy mái và một con bồ câu non”. Abram bắt tất cả những con vật ấy, chặt ra làm đôi, đặt phân nửa này đối diện với phân nửa kia: nhưng ông không chặt đôi các con chim. Các mãnh cầm lao xuống trên những con vật vừa bị giết, song ông Abram đuổi chúng đi. Lúc mặt trời lặn, Abram ngủ mê; một cơn sợ hãi khủng khiếp và u tối bao trùm lấy ông. Khi mặt trời đã lặn rồi, bóng tối mù mịt phủ xuống, có một chiếc lò bốc khói và một khối lửa băng qua giữa những phần con vật chia đôi. Trong ngày đó, Chúa đã thiết lập giao ước với Abram mà nói rằng: “Ta ban xứ này cho miêu duệ ngươi, từ sông Ai-cập cho đến sông Euphrát”.

(Nguồn: Ủy ban Thánh Kinh/ HĐGMVN)