Lời Chúa: (Ga 21,20-25): Thứ Bảy Tuần VII Mùa Phục sinh

Kết quả hình ảnh cho daphni monastery mosaics

Lời Chúa: Ga 21,20-25

20 Khi ấy, ông Phê-rô quay lại, thì thấy người môn đệ Đức Giê-su thương mến đi theo sau ; ông này là người đã nghiêng mình vào ngực Đức Giê-su trong bữa ăn tối và hỏi : “Thưa Thầy, ai là kẻ nộp Thầy ?” 21 Vậy khi thấy người đó, ông Phê-rô nói với Đức Giê-su : “Thưa Thầy, còn anh này thì sao ?” 22 Đức Giê-su đáp : “Giả như Thầy muốn anh ấy còn ở lại cho tới khi Thầy đến, thì việc gì đến anh ? Phần anh, hãy theo Thầy.” 23 Do đó, mới có tiếng đồn giữa anh em là môn đệ ấy sẽ không chết. Nhưng Đức Giê-su đã không nói với ông Phê-rô là : “Anh ấy sẽ không chết”, mà chỉ nói : “Giả như Thầy muốn anh ấy còn ở lại cho tới khi Thầy đến, thì việc gì đến anh ?”

 

24 Chính môn đệ này làm chứng về những điều đó và đã viết ra. Chúng tôi biết rằng lời chứng của người ấy là xác thực.

 

25 Còn có nhiều điều khác Đức Giê-su đã làm. Nếu viết lại từng điều một, thì tôi thiết nghĩ : cả thế giới cũng không đủ chỗ chứa các sách viết ra.

Suy Niệm

Trong bài Tin Mừng hôm nay, ngoài Đức Giêsu và Phêrô,

 còn có người môn đệ được Đức Giêsu thương mến.

 Anh đã có mặt trong bữa Tiệc Ly cùng với Phêrô, đã nằm gần Thầy,

 và được Phêrô nhờ hỏi Thầy xem ai là kẻ phản bội (13,23-25).

 Anh đã đưa Phêrô vào dinh thượng tế khi Đức Giêsu bị bắt (18,15-16).

 Anh đã cùng với Phêrô chạy ra ngôi mộ trống lúc ban mai,

 nhưng anh chạy nhanh hơn, và tin trước Phêrô (20,3-10).

 Khi Phêrô chối Thầy ba lần và không lộ diện nữa (18,17-18.25-27),

 thì anh là môn đệ duy nhất đứng gần thập giá Đức Giêsu,

 và được Ngài trao Thân Mẫu của mình để làm Mẹ của anh (19:25-27).

 Trong lần Đức Giêsu tỏ mình bên bờ hồ Galilê, sau mẻ cá lạ (21,4-7),

 anh là người đầu tiên nhận ra Thầy, và nói với Phêrô: “Chúa đó!”

Có vẻ hình ảnh người môn đệ được Chúa thương nổi trội hơn Phêrô.

Dù sao Simon Phêrô đã ba lần tuyên xưng tình yêu trước Thầy,

 và ba lần Thầy giao cho anh chăm sóc đoàn chiên như người mục tử.

Thầy còn tiên báo cái chết tử đạo của anh,

 và mời anh một lần nữa: “Hãy theo Thầy” (21,19; x. 13,36-37).

Đó là đường đời của Phêrô, một môn đệ và một mục tử.

Nhưng đâu là con đường tương lai của người môn đệ kia?

Phêrô đi theo Đức Giêsu, quay lại, thấy anh này cũng đang đi theo.

“Thưa Thầy, còn anh này thì sao?” (c. 21).

Đức Giêsu đã không bảo là anh này sẽ không chết,

 hay anh còn sống mãi cho đến ngày Ngài quang lâm (c. 23).

 Khi cuốn Tin Mừng Thứ Tư được viết xong vào cuối thế kỷ thứ nhất,

 thì người môn đệ kia đã qua đời, nhưng không được phúc tử đạo.

 Như thế tiếng đồn về câu nói của Đức Giêsu là sai sự thật (c. 22).

Những gì anh để lại cho thế giới là cuốn Tin Mừng Thứ Tư.

“Chính môn đệ này làm chứng về những điều đó và đã viết ra.

 Chúng tôi biết rằng lời chứng của người ấy là xác thực” (c. 24).

 Người môn đệ này cho chúng ta một lời chứng đáng tin,

 vì anh là người đã sống bên Thầy Giêsu, thật gần gũi.

 Anh đã mắt thấy tai nghe, và có kinh nghiệm thân thiết với Thầy.

 Không hẳn anh đích thân cầm bút viết cuốn Tin Mừng này,

 nhưng anh lại chính là tác giả của mọi điều được viết trong đó.

 Tất cả là kinh nghiệm riêng tư anh đã trải qua với Thầy Giêsu,

 và những suy niệm lâu dài dưới ánh sáng Phục sinh và Thánh Thần.

 Người môn đệ này còn là người sáng lập một cộng đoàn tín hữu.

 Cộng đoàn ấy được ám chỉ qua đại từ “chúng tôi” (c. 24; x. 1,14.16).

 Một người trong cộng đoàn đã viết chương cuối này (c. 25: “tôi”).

Ai là người môn đệ được Đức Giêsu thương mến?

 Nhiều người nghĩ anh là Gioan, nhiều người lại nghĩ khác.

 Dù sao anh thật là một môn đệ lý tưởng cho chúng ta.

Điều anh để lại cho đời trong cuốn Tin Mừng là điều anh xác tín.

 Anh là nhân chứng đáng tin cậy của Đức Kitô, Con Thiên Chúa.

Đúng anh là người được Thầy yêu và là người đã hết lòng yêu Thầy.

Cầu Nguyện

Lạy Thiên Chúa của đời con,

 chỉ trong tình yêu con mới tìm thấy Chúa.

 

Trong tình yêu, các cánh cửa hồn con mở tung,

để con được thở không khí tự do tươi mới

 và quên đi cái tôi nhỏ mọn của mình.

 

Trong tình yêu, toàn bộ con người con vươn ra khỏi

 những ranh giới cứng nhắc của óc hẹp hòi

 và của thái độ tự khẳng định đầy bất an

 khiến con bị giam mình trong sự nghèo nàn và trống rỗng.

 

Trong tình yêu, mọi sức mạnh của hồn con tuôn chảy về Chúa,

 chẳng bao giờ còn muốn quay trở lại,

 nhưng chỉ muốn mất mình trọn vẹn trong Chúa,

 vì qua tình yêu, Chúa là trung tâm sâu nhất của lòng con,

 Chúa gần con hơn cả chính con gần con.

 

Nhưng khi con yêu Chúa,

 khi con tìm cách phá vỡ vòng vây chật hẹp của cái tôi, và vứt bỏ sau lưng

 nỗi khắc khoải không nguôi về những câu hỏi còn bỏ ngỏ,

khi đôi mắt mù lòa của con không còn chỉ nhìn từ xa và từ bên ngoài

 ánh rạng ngời không thể lại gần được của Chúa,

 và hơn nữa, lạy Chúa là Đấng vô phương thấu hiểu,

 khi qua tình yêu, Chúa trở nên trung tâm sâu nhất của đời con,

 khi ấy con mới có thể chôn mình hoàn toàn trong Chúa,

 lạy Thiên Chúa nhiệm màu,

 và chôn mọi câu hỏi của con cùng với con.

 

Karl Rahner, S.J.

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ