Lời Chúa: Thứ Năm Tuần XXI Mùa Thường Niên

Người đầy tớ trung tín và khôn ngoan

Thứ Năm Tuần XXI Mùa Thường Niên
Lời Chúa: 

 Mt 24,42-51

42 “Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào Chúa của anh em đến. 43 Anh em hãy biết điều này : nếu chủ nhà biết vào canh nào kẻ trộm sẽ đến, hẳn ông đã thức, không để nó khoét vách nhà mình đâu. 44 Cho nên anh em cũng vậy, anh em hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến.45 “Vậy thì ai là người đầy tớ trung tín và khôn ngoan mà ông chủ đã đặt lên coi sóc gia nhân, để cấp phát lương thực cho họ đúng giờ đúng lúc ? 46 Phúc cho đầy tớ ấy nếu chủ về mà thấy anh ta đang làm như vậy. 47 Thầy bảo thật anh em, ông sẽ đặt anh ta lên coi sóc tất cả tài sản của mình. 48 Nhưng nếu tên đầy tớ xấu xa ấy nghĩ bụng : “Còn lâu chủ ta mới về”, 49 thế rồi hắn bắt đầu đánh đập các đồng bạn, và chè chén với những bọn say sưa, 50 chủ của tên đầy tớ ấy sẽ đến vào ngày hắn không chờ, vào giờ hắn không biết, 51 và ông sẽ loại hắn ra, bắt chung số phận với những tên giả hình : ở đó, người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng.”
 
(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh / HĐGMVN)

“Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào Chúa của anh em đến.” (Mt 24,42)

 
Suy niệm: 
 
Mt 24,42-51
 
Đặt trong sơ đồ chung của Thánh Mát Thêu:
 
Hai chương 24-25 (từ hôm nay đến thứ bảy) là bài giảng về thời cách chung. Ý chính của bài giảng này là ngày tận thế là việc Đức Kitô quang lâm. Ý tưởng đi liền với ý tưởng trên là những biến cố vô cùng hệ trọng này buộc người ta phải chọn lựa dứt khoát hoặc đón nhận hoặc từ chối Đức Kitô. Nhưng không phải chớ tới lúc đó mới chọn, mà phải chọn ngay từ bây giờ. Do đó những biến cố ấy và sự chọn lựa ấy có ảnh hưởng tới cách sống hằng ngày trong hiện tại.
 
A. Phân tích (Hạt giống…)
 
Hai dụ ngôn về tên trộm và người quản gia:
 
Dụ ngôn tên trộm: vì không ai biết bao giờ trộm sẽ đến, do đó lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác.
 
Dụ ngôn người quản gia: người quản gia trung tín làm việc theo tinh thần trách nhiệm, lúc nào cũng chu toàn công việc được giao, chứ không phải lúc có mặt chủ mới làm tốt còn khi vắng mặt chủ thì bê tha.
 
B. Suy niệm (…nẩy mầm)
 
1. Áp dụng bài học của dụ ngôn hai tên trộm: Ta biết luôn đề cao cảnh giác để bảo vệ tài sản vật chất, sao không làm như thế đối với tài sản thiêng liêng vốn quý giá hơn nhiều.
 
2. Ta cũng có thể áp dụng bài học của dụ ngôn người quản gia trong hai bình diện:
 
Đối với bề trên: cách tôi làm bổn phận khi có mặt và khi không có mặt bề trên có khác nhau hay không?
 
Đối với Chúa: phải chăng khi gặp nguy hiểm, khi đau yếu, khi đụng chuyện khó khăn tôi mới cư xử đàng hoàng với Chúa?
 
3. Trách nhiệm: “Con người là tạo vật duy nhất gánh lấy trách nhiệm đối với chính bản thân, đối với tha nhân, đối với thiên nhiên và trước mặt Thiên Chúa” (Chờ đợi Chúa).
 
4. Một ngôi trường bị nổ. Cả trăm học sinh và giáo viên bị thiệt mạng. Nhiều gia đình chết 2 hay 3 em. Chính quyền địa phương sai người đến điều tra nguyên nhân vụ nổ. Trong một cuộc dò hỏi, vợ một công nhân xây dựng ngôi trường đó nói: trước khi thảm kịch xảy ra, chồng bà đã biết việc xây đường ống dẫn khí đốt ở trong đó có vấn đề.
 
– Cái gì? Chồng bà biết rõ việc đặt đường ống dẫn khí có vấn đề?
 
– Đúng vậy.
 
– Thế chồng bà có báo việc đó cho ai biết không?
 
– Không.
 
Vậy chồng bà phải chịu trách nhiệm về sự cố đó, chồng bà cũng là một tội phạm. (Góp nhặt).
 
5. Một người dân thuộc một bộ lạc miền núi được đưa đi thăm một đô thị. Ngay đêm đầu tiên ông đã giật mình thức giấc vì tiếng trống vang khắp đô thị. Người ta cho anh biết đó là tiếng trống báo động về một hỏa hoạn vừa xảy ra tại khu phố. Chẳng bao lâu cuộc hỏa hoạn được dập tắt. Trở về làng, ông đã báo cáo với các chức sắc trong làng như sau: Người thành thị có một hệ thống chữa cháy rất kỳ diệu: khi có hỏa hoạn là người ta chỉ cần đánh trống là ngọn lửa liền được dập tắt ngay tức khắc. Nghe thế, các chức sắc liền sai người đi mua đủ loại trống về phát cho dân làng. Không bao lâu sau đó, hỏa hoạn xảy đến trong làng mọi người đều đem trống ra khua inh ỏi vì tin chắc tiếng trống sẽ xua đuổi được thần lửa. Thế nhưng ngọn lửa vô tình cứ thiêu rụi từ căn nhà này đến căn nhà khác trước cái nhìn ngỡ ngàng thất vọng của mọi người.
 
Tình cờ ghé thăm bộ lạc và được nghe kể lại, một người dân thành thị giải thích: các ngươi tưởng tiếng trống có thể dập tắt ngọn lửa ư? Không phải thế. Người ta đánh trống để đánh thức dân chúng và kêu họ tích cự tham gia chữa cháy chứ không phải ngồi chờ ngọn lửa tắt dần đâu. 
 
Trong Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu nói đến sự tỉnh thức. Nhưng tỉnh thức không có nghĩa là ngồi đó khoanh tay mà chờ đợi. (“Mỗi ngày một tin vui”).
 
(Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái)
Cầu nguyện: 

Xem thêm:

Bài đọc 1: 1Tx 3,7-13

Như vậy, thưa anh em, vì anh em có lòng tin, nên khi nghĩ đến anh em, chúng tôi được an ủi giữa mọi thống khổ gian truân chúng tôi phải chịu. 8 Phải, chúng tôi sống được đến giờ này là nhờ anh em đứng vững trong Chúa. 9 Chúng tôi biết nói gì để tạ ơn Thiên Chúa về anh em, vì tất cả niềm vui mà nhờ anh em, tôi có được trước nhan Thiên Chúa chúng ta ? 10 Đêm ngày chúng tôi tha thiết nài xin Chúa cho được thấy mặt anh em và bổ túc những gì còn thiếu trong đức tin của anh em. 11 Xin chính Thiên Chúa là Cha chúng ta, và xin Chúa chúng ta là Đức Giê-su san phẳng con đường dẫn chúng tôi đến với anh em. 12 Xin Chúa cho tình thương của anh em đối với nhau và đối với mọi người ngày càng thêm đậm đà thắm thiết, cũng như tình thương của chúng tôi đối với anh em vậy. 13 Như thế, Chúa sẽ cho anh em được bền tâm vững chí, được trở nên thánh thiện, không có gì đáng chê trách, trước nhan Thiên Chúa là Cha chúng ta, trong ngày Đức Giê-su, Chúa chúng ta, quang lâm cùng với các thánh của Người.

(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh / HĐGMVN)